Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 287: Mặt tối của cái chết năm đó.



Dao động của từ trường tử vong lần này xuất hiện ở một nơi rất xa, hoàn toàn không nằm trong phạm vi của Vô Niệm Chi Điên.

Chuyện này đại diện cho điều gì?

Có người của Vô Niệm Chi Điên đã tử vong ở bên ngoài!

Trong căn phòng yên tĩnh, một nữ tử đang an nghỉ chậm rãi mở mắt. Đôi mắt trong suốt như băng tuyết, lấp lánh ánh bạc, đẹp đến mức kinh người. Chỉ cần thoáng nhìn vào đôi con ngươi ấy, dường như có thể thấy được băng nguyên trắng xóa vô tận, lạnh lẽo thấu xương.

Ngoài cửa, một người dường như nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, lập tức, chậm rãi bước vào, cung kính gọi một tiếng:

"Hoàng."

Nữ tử có đôi mắt bạc này chính là kẻ nắm quyền tối cao của Vô Niệm Chi Điên. Không ai biết lai lịch của nàng, chỉ biết nàng rất thần bí và khó lường. Cũng bởi vì sự tồn tại của nàng mà Vô Niệm Chi Điên trở thành thế lực chí cao vô thượng trên toàn đại lục.

Không ai biết tên thật của nàng, người đời chỉ kính sợ gọi một tiếng — Minh Hoàng.

Nữ tử bước xuống khỏi ghế, chậm rãi đi ra ngoài cửa, ánh mắt xa xăm, lạnh lùng không chút cảm xúc. Người phía sau cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu trôi qua, khi mọi người tưởng rằng nàng sẽ không lên tiếng, bỗng nhiên nghe được giọng nói băng lãnh vang lên:

"Bắt về."

Giọng nói thờ ơ, không mang chút tình cảm, lạnh lẽo thấu xương.

Người phía sau run lên, lập tức cúi đầu cung kính đáp:

"Vâng."

Minh Hoàng xưa nay chưa từng quan tâm đến sự sống chết của người trong Vô Niệm Chi Điên. Điều duy nhất nàng để tâm chính là lợi ích mà bọn họ có thể mang lại cho nàng. Tuy nhiên, mỗi người trong Vô Niệm Chi Điên đều là vật sở hữu của nàng. Dù nàng có vứt bỏ, kẻ khác cũng không được phép động đến.

Rõ ràng, lần này đã có kẻ dám chạm đến ranh giới của nàng, khiến Minh Hoàng vô cùng không hài lòng.

———

Việc xảy ra ở khu vực giao giới Vân Trung Thiên, Diệu Nguyệt Thần Điện đã đưa ra lời giải thích. Đó chính là nơi mà Vô Niệm Chi Điên sắp xuất hiện. Hơn nữa, thời điểm ấy có thể đến bất ngờ, không ai đoán trước được.

Năm thế lực lớn, cùng vô số tán tu và các gia tộc ẩn thế đã bắt đầu âm thầm hành động, đổ dồn về khu vực giao giới, hòng chiếm giữ vị trí thuận lợi, tránh bỏ lỡ cơ hội khi Vô Niệm Chi Điên xuất hiện.

Từ xa, một đội ngũ lấp lánh ánh kim quang chậm rãi tiến đến. Trên ngực bọn họ là hình ảnh con điêu khổng lồ dữ tợn – dấu hiệu đặc trưng của Hiệp Hội Thợ Săn.

Nhìn thấy bọn chúng, không ít người lập tức né tránh từ xa, sợ vô tình chạm mặt.

Mặc dù Hiệp Hội Thợ Săn là một trong năm thế lực lớn, nhưng lại là những kẻ mới nổi danh, danh tiếng xấu xa, hoàn toàn không thể so sánh với các thế lực cường đại khác.

Tuy rằng toàn bộ Ma Vực là một đám tà ma ngoại đạo, nhưng bọn chúng thực sự có bản lĩnh. Chỉ riêng Ma Chủ Lâu Quân Nghiêu đã là tồn tại mà Gia Cát Hùng của Hiệp Hội Thợ Săn hoàn toàn không thể sánh bằng. Huống hồ, năm xưa Gia Cát Hùng từng là thuộc hạ dưới trướng Lâu Quân Nghiêu, cả tu vi lẫn địa vị đều thua kém một bậc.

Ma Chủ tuy ngông cuồng, chẳng coi ai ra gì, nhưng so với Gia Cát Hùng thì lại quang minh lỗi lạc hơn nhiều. Còn Gia Cát Hùng, kẻ nổi danh âm hiểm xảo trá, lại thêm Hiệp Hội Thợ Săn ngày thường cao ngạo phô trương, khiến người ta không khỏi chán ghét.

Điều bất ngờ là, trong đám người lần này, lại có sự xuất hiện của Gia Cát Hùng.

Chỉ là lúc này, sắc mặt hắn ta không mấy dễ coi. Nhịn suốt quãng đường, cuối cùng hắn ta cũng không kìm được mà lên tiếng hỏi nam nhân bên cạnh:

"Vì sao ta cũng phải đến đây cùng bọn họ? Ai mà biết Diệu Nguyệt Thần Điện có thật sự biết vị trí của Vô Niệm Chi Điên hay không? Ngươi cũng không lạ gì bọn chúng, đám tư tế của Thần Điện càng ngày càng vô dụng, làm sao có thể thực sự đoán trước được vị trí Vô Niệm Chi Điên? Không chừng bọn chúng chỉ tùy tiện bịa ra lý do để che mắt thiên hạ mà thôi!" {Wattpad - Emily_Ton}

Nam nhân kia khẽ cười, giọng nói ôn hòa như ngọc, hoàn toàn trái ngược với sự bực dọc nóng nảy của Gia Cát Hùng:

"Ha ha, thà rằng tin là thật còn hơn bỏ lỡ. Ta thì thấy, lời của nàng tám phần là thật. Dù sao cũng rảnh rỗi, chờ đợi một chút thì có làm sao?"

Người lên tiếng mặc cùng một bộ trang phục lấp lánh ánh kim của Hiệp Hội Thợ Săn, thoạt nhìn có chút tục khí. Thế nhưng khi khoác lên người hắn, lại toát ra vẻ cao quý khó lòng diễn tả. Khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa, lại ẩn chứa khí chất cường thế áp bức người khác.

Rõ ràng, đó là Khanh Thiên Lân.

Nghe vậy, Gia Cát Hùng nhíu mày, bất mãn nói:

"Nhưng ta đâu cần tự mình đến đây? Ta là lão đại của Hiệp Hội Thợ Săn, làm vậy chẳng phải hạ thấp thân phận sao?"

Khanh Thiên Lân khẽ nhếch môi cười nhạo, không chút khách khí vạch trần lời nói dối của hắn ta:

"Ngươi chẳng qua là sợ chạm mặt người của Ma Vực, mất mặt không ngẩng đầu lên được thôi. Hoặc giả, ngươi sợ gặp lại chủ cũ, vẫn phải thấp hơn hắn một bậc, mất hết thể diện, đúng không?"

Một câu trúng tim đen, sắc mặt Gia Cát Hùng lập tức thay đổi.

Thấy vậy, Khanh Thiên Lân chỉ cười nhạt, chẳng thèm bận tâm đến vẻ khó chịu của hắn ta:

"Ngươi tự ti cái gì? Nam nhân kia chẳng qua là xuất thân tốt hơn, vận khí cũng tốt hơn ngươi một chút mà thôi. Về bản chất, các ngươi đều đứng ở vị trí ngang hàng: hắn là Ma Chủ của Ma Vực, còn ngươi là lão đại của Hiệp Hội Thợ Săn. Không ai thấp hơn ai cả."

Gia Cát Hùng âm thầm cắn răng, "Nhưng mà..."

"Không có chuyện gì là không thể, ngươi phải ghi nhớ điều này. Vô Niệm Chi Điên, ngươi nhất định phải tiến vào. Biết đâu sau khi bước vào, ngươi sẽ không còn cảm thấy mình hèn mọn, không dám ngẩng đầu lên nữa." Khanh Thiên Lân khẽ cười nói.

"Ta nhất định sẽ đi vào." Gia Cát Hùng siết chặt nắm tay, kiên quyết đáp.

Nhìn thấy hắn ta đã gạt bỏ được khúc mắc trong lòng, Khanh Thiên Lân gật đầu hài lòng, tiếp tục lên tiếng an ủi: "Biết đâu không bao lâu nữa, ngươi còn có thể gặp lại vị thị nữ mà ngươi đã thấy ở Thần Điện lần trước, giải tỏa nỗi khổ tương tư. Hà tất phải luôn nghĩ đến những điều không tốt?"

Nghe vậy, thần sắc của Gia Cát Hùng khẽ biến đổi. Rõ ràng, từ lần gặp Khanh Vũ ở Thần Điện, hắn ta đã không thể quên được nàng. Người ta thường nói, thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất.

"Gặp lại thì thế nào? Nàng một lòng ái mộ Lâu Quân Nghiêu. Dù ta cố gắng lấy lòng thế nào, nàng cũng thờ ơ." Nhắc đến đây, ánh mắt Gia Cát Hùng hiện lên tia phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng qua là một kẻ bề ngoài mê hoặc nữ nhân mà thôi. Nhưng những nữ nhân nông cạn kia lại luôn si mê hắn!"

Ánh mắt Khanh Thiên Lân thoáng tối lại, mang theo vài phần thâm ý khó đoán. Hắn chậm rãi nói: "Ái mộ chỉ là nhất thời. Khi ngươi mạnh mẽ hơn hắn, nàng sẽ chủ động đến gần ngươi. Nữ tử từ trước đến nay luôn tôn sùng kẻ mạnh, đó là điều hiển nhiên."

Ái mộ sao?

Hắn hiểu rõ, nam nhân kia đối với Khanh Khanh không hề có ý tốt. Nhưng Khanh Khanh tuyệt đối không dễ dàng động tâm. Nàng có một trái tim lạnh lẽo và cứng rắn hơn bất cứ ai. Vì vậy, hắn tin chắc rằng nàng sẽ không yêu bất kỳ ai.

Nhưng nếu một ngày nào đó nàng thực sự phản bội hắn, hắn nhất định sẽ phát điên, làm ra những chuyện mà ngay cả bản thân cũng không thể kiểm soát.

Cách đó không xa, Hề Trạm Thần âm thầm theo sau hai người, lặng lẽ nghe toàn bộ cuộc đối thoại. Nhìn thấy vẻ mặt quỷ quyệt của nam nhân trước mặt, trong lòng hắn không khỏi dâng lên chút lo lắng.

Khanh Thiên Lân là một kẻ điên, điều này hắn luôn biết rõ.

Nhưng mạng của hắn là do Khanh Thiên Lân cứu, từ đó đến nay, hắn chưa từng dám làm trái ý Khanh Thiên Lân, cam tâm tình nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì, thậm chí đánh đổi cả sinh mạng.

Chỉ là... từ khi gặp được nữ tử ấy, một điều gì đó trong hắn đã âm thầm thay đổi.

Hắn bắt đầu học cách che giấu.

Hắn đã học được điều gì không nên làm, điều gì không nên nói. Theo bản năng, hắn luôn muốn bảo vệ nữ tử ấy, không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Dù hành động của hắn lúc này đã khiến bản thân trở thành kẻ phản bội, nhưng trong thâm tâm, hắn sớm đã đưa ra lựa chọn. Hắn cam tâm tình nguyện vì nàng mà làm bất cứ điều gì, thậm chí chấp nhận trả giá bằng cả sinh mạng. Hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng mãi mãi giữ được nụ cười đơn thuần ấy, mãi mãi dịu dàng, luôn ấm áp quan tâm đến hắn - một kẻ với lai lịch không rõ ràng.

Thiên sứ...

Hắn thích nàng, thích đến mức chỉ dám chôn chặt tình cảm này dưới đáy lòng, mãi mãi trân trọng nó.

Khanh Lạc Nhạn đã ngủ yên suốt một thời gian dài, nhưng vào đêm đó, nàng đột nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, người xuất hiện không phải là Khanh Lam Phi, cũng không phải là phụ thân nàng - vị thần chủ với gương mặt tràn đầy thất vọng và hận thù, mà là một kẻ mà nàng chưa từng ngờ tới, thậm chí đã gần như quên lãng.

Kẻ đã mê hoặc nàng năm đó.

Năm đó, mặc dù trong lòng mang đầy oán hận và không cam lòng, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ trở thành bộ dạng này, đến mức bản thân mình cũng không còn nhận ra chính mình.

Làm sao nàng lại có đủ dũng khí và tàn nhẫn để hại chết tỷ muội ruột thịt, thậm chí còn đại nghịch bất đạo, ra tay giết chết phụ thân?

Đó hoàn toàn không phải là kết cục mà nàng mong muốn.

Chỉ là... nàng không biết từ khi nào, trong thế giới của mình bỗng xuất hiện một con ác ma vô hình, không ngừng mê hoặc tâm trí nàng, khuếch đại những góc tối trong lòng nàng lên vô hạn.

Thế giới trong mắt nàng dần dần bị những âm thanh tà ác chiếm lĩnh:

"Thần Quang Minh gì chứ? Chỉ có cấm pháp hắc ám mới có thể ban cho ngươi sức mạnh tuyệt đối! Khi đó, không ai dám đắc tội ngươi, bọn họ sẽ phải quỳ gối xưng thần!"

"Không chiếm được thì hủy diệt! Đừng để bất kỳ kẻ nào có được thứ ngươi không thể có!"

"Chỉ cần giết nàng ta, nam nhân đó sẽ thuộc về ngươi!"

"Kẻ nào dám phản kháng, hãy để hắn ta nếm trải kết cục của kẻ ngỗ nghịch!"

"Ai dám cản đường ngươi, giết hết! Giết sạch bọn chúng!"

Vì thế, về sau, nàng dần dần trở thành một ma đầu khát máu. Dung nhan thanh khiết thoát tục ban đầu cũng dần biến đổi, ngày càng yêu diễm và mê hoặc, khiến người ta không thể cưỡng lại sức quyến rũ của nàng. Thế nhưng, trên người nàng, thần thái tiên khí đã hoàn toàn biến mất.

Mặc dù những điều này không phải là điều nàng thực sự mong muốn, nhưng nàng lại tin rằng đó là ý nguyện trong lòng mình. Theo thời gian, mọi chuyện cứ thế diễn ra, trong trạng thái mơ hồ và hỗn loạn, tốt xấu lẫn lộn, nàng chẳng thể kiểm soát được gì.

Chỉ khi đêm khuya tĩnh lặng, trong những giấc mộng chập chờn, nàng mới thoáng bừng tỉnh và rơi vào trạng thái mê mang.

Cho đến bây giờ, nàng vẫn không thể hiểu vì sao năm đó người kia lại tìm đến mình, và vì sao hắn lại dốc sức ép buộc nàng đối phó với Khanh Lam Phi và Mặc Cảnh Dục.

Mặc dù nàng hận hai kẻ đã phản bội mình, nhưng chưa bao giờ thực sự muốn lấy mạng bọn họ. Thế nhưng, kẻ thần bí kia lại muốn đoạt mạng bọn họ một cách triệt để.

Có lẽ, ông trời thương xót cho sự vô tội của bọn họ, nên đã cho bọn họ một cơ hội sống lại lần nữa.

~~~Hết chương 287~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com