Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 256: Hắn trông giống như nhi tử của ta.



Chỉ trong chốc lát, bên trong có người lên tiếng đáp lại, sau đó cánh cửa chậm rãi mở ra.

Người mở cửa là một nam tử trẻ tuổi dáng người thon dài, diện mạo tuấn tú. Khi nhìn thấy nam nhân có dung mạo yêu nghiệt đang đứng trước cửa, hắn ta thoáng sững sờ. Một lúc sau, hắn ta kinh ngạc mở to mắt, rồi cẩn thận quay đầu liếc vào bên trong trước khi thấp giọng hỏi: "Thiếu chủ, sao ngài lại đột nhiên trở về?"

Bạch Chi Ngạn nhướng mày, cười nhạt đánh giá hắn ta: "Sao vậy? Ta trở về nhà mình còn phải báo trước một tiếng hay sao? Ngươi lén lút làm gì vậy?"

Nghe giọng điệu có phần không vui của hắn, nam tử vội vàng lắc đầu:

"Không, không phải ý đó! Thiếu chủ, xin đừng giận. Chỉ là dạo gần đây trong tộc có khách quý, dường như quan hệ với tộc trưởng rất tốt. Tộc trưởng cũng vì vậy mà tâm trạng khá vui vẻ. Ta chỉ lo nếu thiếu chủ lại tranh chấp với tộc trưởng, để khách nhìn thấy sẽ không hay..."

Xem ra mâu thuẫn giữa hai cha con này không phải chuyện ngày một ngày hai. Có lẽ cả Thần Y tộc đều biết cách họ chung sống, nên hắn ta mới dè dặt như vậy.

Nghe vậy, Bạch Chi Ngạn bất giác nổi lên một chút tò mò.

Cha hắn luôn là người cổ hủ và uy nghiêm, vậy mà lại có bạn sao? Sao hắn chưa từng biết đến?

Ngay cả hắn – đường đường là thân nhi tử – mà cha hắn còn không ưa cơ mà!

Nghĩ vậy, Bạch Chi Ngạn cong môi cười khẽ:

"Ngươi không cần lo, ta trở về không phải để tranh cãi với ông ấy. Trước kia ta còn non trẻ bồng bột, bây giờ đâu thể cứ mãi xúc động như thế."

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn thiếu niên phía sau: "Tiểu tử, theo sát ta."

Khanh Bắc gật đầu đáp lại.

Lúc này, nam tử Thần Y tộc mới nhận ra phía sau Bạch Chi Ngạn còn có một thiếu niên. Vì dáng người hắn khá nhỏ gầy, trước đó lại bị Bạch Chi Ngạn che khuất, nên hắn ta không để ý.

Mặc dù thiếu niên đi cùng thiếu chủ, nhưng quy tắc của Thần Y tộc là không thể tùy tiện cho người ngoài tiến vào. Vì vậy, hắn ta lên tiếng:

"Vị tiểu công tử này..."

"Không sao, đây là tiểu huynh đệ ta quen biết, cũng xem như người nhà."

Bạch Chi Ngạn phất tay cắt ngang lời hắn ta, sau đó dẫn theo Khanh Bắc bước vào trong.

Lúc này, Bạch Khâu đang tiếp đón Khanh Lam Phi và Mặc Cảnh Dục tại một đình viện phong cảnh ưu nhã, độc đáo.

Sau này Bạch Khâu mới biết, vị luyện dược sư từng lừng lẫy một thời ở Vân Trung Thiên sớm đã trở thành thê tử của người khác.

Chỉ là, dù đã qua mấy trăm năm, thời gian dường như không để lại chút dấu vết nào trên người nàng. Dung nhan nàng vẫn trẻ trung và rực rỡ như thiếu nữ, chẳng trách ngay từ đầu ông cũng không nhận ra.

Khanh Lam Phi khẽ cười, giọng nói dịu dàng: "Bạch tộc trưởng, ngài ắt hẳn có rất nhiều việc cần xử lý, không cần thường xuyên đến thăm chúng ta đâu. Ngài sẵn lòng giúp đỡ ta, ta vô cùng cảm kích."

Bạch Khâu thở dài, tựa như có phần bất đắc dĩ: "Khanh cô nương, cô nương nói quá lời rồi. Hiện tại Thần Y tộc cũng không quá bận rộn, nhưng thật ra lúc này, Bạch mỗ lại có một thỉnh cầu hơi quá đáng."

Khanh Lam Phi nhướng mày, ánh mắt lóe lên ý cười, trong lòng lập tức đoán được điều gì đó.

"Chẳng lẽ... là chuyện về Vô Niệm Chi Điên?"

"Khanh cô nương quả nhiên thông minh." Bạch Khâu nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt dừng trên gương mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, chậm rãi tiếp lời: "Ta hy vọng Khanh cô nương có thể lấy thân phận người Thần Y tộc, thay tiểu tử bất hiếu kia của ta tiến vào Vô Niệm Chi Điên."

Những ngày ở lại Thần Y tộc, Khanh Lam Phi cũng đã từng nghe qua vài chuyện về nhi tử của Bạch Khâu.

Một thiên tài luyện dược sư hiếm có trong mấy trăm năm qua, nghe nói thực lực chân chính đã sớm vượt qua cả vị tộc trưởng này. Vậy mà không biết vì lý do gì, lại phạm sai lầm đến mức bị trục xuất khỏi tộc.

Những gì nàng biết cũng không nhiều, chỉ là nghe người ta buôn chuyện nhắc tới mà thôi.

Nhưng bây giờ Bạch Khâu lại muốn nàng thay thế nhi tử mình để tiến vào Vô Niệm Chi Điên, e rằng chuyện này có chút không ổn.

"Không dám giấu cô nương, hiện tại trong Thần Y tộc, ngoài vài vị trưởng lão và ta ra, số đệ tử trẻ tuổi có năng lực cũng chẳng được bao nhiêu. Nhưng mà..."

Bạch Khâu nói đến đây, sắc mặt thoáng sa sầm, sau đó nghiến răng nghiến lợi tiếp tục:

"Nhưng mà lại không ai có được thực lực bằng một nửa cái tên tiểu tử hỗn láo kia! Vô Niệm Chi Điên có giới hạn về tuổi tác, bọn lão bất tử chúng ta căn bản không vào được, cho nên đành phải nhờ Khanh cô nương..."

Nghe vậy, Khanh Lam Phi hiểu ý ông, khẽ thở dài, giọng có chút bất đắc dĩ:

"Nhưng... ta không phải người của Thần Y tộc."

"Chuyện đó thì có gì quan trọng? Chỉ cần ta đứng ra—"

"Bạch tộc trưởng."

Nam nhân bên cạnh vẫn luôn im lặng từ đầu, bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng, trực tiếp cắt ngang lời Bạch Khâu.

Khanh Lam Phi quay sang nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc, tên này lại định làm gì?

Mặc Cảnh Dục lạnh nhạt nói:

"Xin lỗi, chỉ e Phi Nhi không thể đồng ý với yêu cầu của ông."

Bạch Khâu sững lại một chút, thần sắc thoáng vi diệu.

"Cảnh Dục..."

"Nàng quên rồi sao? Bây giờ nàng vẫn chỉ là một hồn thể tàn khuyết. Hơn nữa, tu vi của nàng hiện tại còn chẳng bằng một nửa năm đó. Nàng bảo ta làm sao có thể để nàng mạo hiểm tiến vào Vô Niệm Chi Điên?" Giọng nói của Mặc Cảnh Dục bình thản, ánh mắt lạnh nhạt nhưng cứng rắn.

Trước đó đại ca đưa hắn về đây, cũng là muốn hắn tiến vào Vô Niệm Chi Điên. Hắn đương nhiên không sợ nguy hiểm bên trong, nhưng bây giờ hắn không còn là một mình nữa, nên tuyệt đối sẽ không tùy tiện mạo hiểm.

Và càng không thể để Phi Nhi liều lĩnh.

Khanh Lam Phi nghe vậy, đôi mắt thoáng trầm xuống, chỉ nhấp môi mà không nói gì.

Bạch Khâu nhìn cảnh này, cũng không tiện ép buộc thêm. Ban đầu ông chỉ ôm tâm lý thử một lần, bị từ chối cũng không quá thất vọng.

Đang lúc trò chuyện, bỗng một đệ tử tiến đến, cúi đầu ghé vào tai Bạch Khâu nói vài câu. Nghe xong, sắc mặt Bạch Khâu thoáng sững lại, sau đó dần trở nên phức tạp.

Ông lập tức đứng dậy, khẽ cười đầy áy náy với hai người trước mặt: "Ta có chút chuyện gấp, không thể tiếp đón hai vị thêm nữa, thất lễ rồi."

"Bạch tộc trưởng cứ tự nhiên." Khanh Lam Phi mỉm cười gật đầu.

Nhìn theo bóng dáng Bạch Khâu chậm rãi rời đi, Mặc Cảnh Dục mới cất giọng: "Nàng sẽ không trách ta vừa rồi thay nàng từ chối ông ta chứ?"

Khanh Lam Phi cong môi, ánh mắt dịu dàng: "Chàng quan tâm ta, ta sao có thể trách chàng?"

Mặc Cảnh Dục hờ hững liếc nàng, giọng chậm rãi: "Nàng so với trước đây, dường như càng biết suy nghĩ cho người khác hơn."

"Ý chàng là trước kia ta rất ngang bướng?" Khanh Lam Phi lập tức nhướng mày, giả vờ bất mãn.

Mặc Cảnh Dục chớp mắt một cái, vẻ mặt vô tội: "Ta đâu có nói thế."

Khanh Lam Phi không nhịn được bật cười, đưa tay khẽ đấm vai hắn. Đùa giỡn một lúc, nàng bỗng lặng đi, chậm rãi nói: "Thật ra, dù lần này không vào Vô Niệm Chi Điên, sau này ta vẫn muốn đi. Ta luôn có một cảm giác kỳ lạ, nơi đó dường như có sức hấp dẫn với ta."

Trong đầu nàng luôn có một đoạn ký ức mơ hồ, mỗi khi cố gắng nhớ lại, liền đau đầu như muốn nứt ra, thậm chí nghiêm trọng đến mức ngất đi.

Nàng chưa từng kể với ai, nhưng ngay từ lần đầu tiên nghe cái tên Vô Niệm Chi Điên, nàng đã có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Chỉ là, có một số chuyện, nếu chưa tự mình vạch trần đáp án, nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Mặc Cảnh Dục đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa hàng lông mày của nàng, giọng dịu dàng: "Chờ hồn thể nàng hoàn toàn trở về, tu vi khôi phục, ta sẽ đi cùng nàng."

"Ừm." Khanh Lam Phi nhẹ giọng đáp, sau đó khẽ tựa vào lòng hắn, như thể tìm kiếm chút ỷ lại.

———

Bạch Chi Ngạn đến chính sảnh, thấy phụ thân đã rời đi. Khanh Bắc vốn cùng chờ ở đó, nhưng nghĩ lại, cuộc gặp mặt giữa hai cha con bọn họ, e là không tiện ở lại, vì vậy kiếm cớ đi ra ngoài một chút.

Thấy vậy, Bạch Chi Ngạn liền sai một đệ tử trong tộc dẫn theo Khanh Bắc, tránh để hắn vô tình giẫm phải cơ quan hay bẫy trận.

"Ngươi là bằng hữu của thiếu chủ? Trông có vẻ còn nhỏ lắm, đã cập quan chưa?"

Đệ tử dẫn đường trông không lớn tuổi lắm, lại có vẻ thích lắm lời, trên đường đi cứ liên tục tìm chuyện để nói.

Khanh Bắc không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ lặng lẽ trả lời từng câu một.

Chỉ là, tính hắn vốn trầm lặng, không giỏi trò chuyện cùng người lạ, sau một lúc, đối phương cũng dần nhận ra hắn không phải người thú vị để tán gẫu, liền ít nói hẳn.

Khanh Bắc nhận ra đối phương đã mất kiên nhẫn, vì vậy dừng bước, bình thản nói: "Ta tự đi dạo một chút, sẽ không có chuyện gì. Lát nữa ta sẽ quay lại, ngươi không cần đi theo."

Nghe vậy, đệ tử kia mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khó xử: "Nhưng thiếu chủ dặn ta phải dẫn đường cho ngươi..."

"Không sao, ta sẽ giải thích với hắn. Hắn sẽ không trách ngươi." Khanh Bắc đáp nhẹ.

"Vậy làm phiền tiểu công tử." Đệ tử nọ nói xong, vội vàng xoay người rời đi.

Khanh Bắc thu lại ánh mắt, trên gương mặt thoáng hiện nét trầm lặng.

Không biết bây giờ Khanh Vũ ra sao.

Hắn đã đến Vân Trung Thiên gần một tháng, vậy mà vẫn chưa thể gặp nàng.

Lâu Quân Nghiêu từng nói với hắn rằng Khanh Vũ vẫn an toàn, chỉ là tạm thời không thể ra ngoài. Nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng—có lẽ vì từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ bọn họ xa nhau lâu đến vậy.

Giữa các cặp song sinh luôn tồn tại một loại cảm ứng vô hình, mà tình cảm của bọn họ thậm chí còn sâu đậm hơn cả huynh đệ tỷ muội thông thường.

Bọn họ từng gắn bó như hình với bóng, cùng chung một cơ thể mẫu thân mà lớn lên, một trước một sau chào đời, rồi nương tựa lẫn nhau trưởng thành.

Chính vì thế, hắn càng thêm trân trọng nàng.

Không tận mắt nhìn thấy nàng bình an, hắn sẽ không thể yên lòng.

Bất tri bất giác, hắn cúi đầu bước đi mà không để ý phương hướng. Đến khi hoàn hồn, hắn mới phát hiện bản thân đã đi đến một nơi xa lạ.

Hắn hơi nhíu mày, bất chợt nghe có tiếng người nói chuyện khe khẽ.

"...Không biết hai đứa nhỏ đó bây giờ thế nào rồi..."

Đó là giọng một nữ nhân, vừa dịu dàng vừa có chút bất đắc dĩ.

"Đừng lo, bọn chúng chắc chắn sẽ ổn. Dù sao thì hai đứa đều là con của những người xuất sắc như chúng ta, sao có thể là những kẻ tầm thường?"

Giọng nam trầm thấp, từ tính, mang theo ý cười từ tính.

"Chỉ mong là vậy..."

Khanh Bắc không có ý định nghe lén, vì thế theo bản năng xoay người rời đi.

Chỉ là, có lẽ vì đi vội quá, hắn không chú ý dưới chân, bất ngờ giẫm phải một viên đá cứng.

Viên đá đó rõ ràng là một cơ quan bẫy rập, vừa bị dẫm xuống, nó lập tức lún sâu vào nền đất.

Ngay khoảnh khắc ấy, từ phía trên bỗng vang lên tiếng gió rít gào, như có thứ gì lao thẳng xuống phía hắn!

Đôi mắt Khanh Bắc lập tức mở lớn——

~~~Hết chương 256~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com