Thần Y Tộc ở Vân Trung Thiên danh vọng hiển hách, là một trong số ít thế lực đoàn kết bền chặt nhất, hầu như không bao giờ xảy ra nội chiến.
Với số lượng thành viên đông đảo cùng y thuật đứng đầu đại lục, các thế lực khác hiếm khi dám gây sự trên địa bàn Thần Y Tộc. Ngay cả Minh Vương Điện cũng phải dành cho bọn họ vài phần kính trọng. Chính vì thế, Khanh Lam Phi mới quyết định đến Thần Y Tộc để tạm lánh đầu sóng ngọn gió.
"Kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Mặc Cảnh Dục cụp mắt, nhấc chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm. Nhưng có lẽ vì không hợp khẩu vị, đôi mày kiếm khẽ nhíu, nam nhân tuấn mỹ chỉ nếm thử một lần rồi không đụng đến nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Khanh Lam Phi bật cười. Hắn từ trước đến nay quen ăn ngon mặc đẹp, hiển nhiên không thích ứng được hương trà bình dân trong quán nhỏ này.
"Ta dự định đến Thần Y Tộc tạm lánh một thời gian. Chờ Minh Vương Điện dời sự chú ý đi nơi khác, chúng ta sẽ rời đi." Nàng chậm rãi nói.
Mặc Cảnh Dục hơi nhướng mày: "Nàng có quen biết ai ở đó à?"
"Đương nhiệm tộc trưởng Thần Y Tộc, Bạch Khâu, năm đó từng có chút giao tình với ta. Ta nghĩ có lẽ ông ấy sẽ giúp."
Thần Y Tộc.
Dị tượng Vô Niệm Chi Điên sắp xuất hiện. Mặc dù là chủ tu y thuật, Thần Y Tộc vẫn không thể xem nhẹ cơ hội tiến vào thần cảnh trong truyền thuyết. Cho dù tu vi không bằng các thế lực lớn khác, nhưng trong tộc không thiếu những đệ tử tinh thông cả y đạo lẫn võ đạo.
Bạch Chi Ngạn từng là thiếu chủ Thần Y Tộc. Năm đó, vì gia nhập Ma Vực, hắn buộc phải cắt đứt quan hệ với phụ thân Bạch Khâu. Ngoại giới đều cho rằng hai người đã đoạn tuyệt, nhưng trên thực tế, Bạch Chi Ngạn vẫn lén quay về không ít lần.
Hiện tại, thân phận hắn là người của Ma Vực, không thể lấy danh nghĩa thiếu chủ Thần Y Tộc để tham dự Vô Niệm Chi Điên. Vì thế, Bạch Khâu chỉ có thể đặt kỳ vọng vào những đệ tử xuất chúng khác trong tộc. Thế nhưng, dù có tìm được người có tư chất tiến vào thần cảnh, cũng khó có ai vượt qua được Bạch Chi Ngạn năm đó—thiên tài xuất sắc nhất trăm năm qua của Thần Y Tộc.
Nghĩ đến đây, Bạch Khâu khẽ day trán, bất đắc dĩ thở dài.
"Tộc trưởng, bên ngoài có người cầu kiến."
Một đệ tử áo trắng bước vào, chắp tay bẩm báo.
Bạch Khâu thoáng sững người: "Lại có người tìm thầy trị bệnh sao? Chuyện nhỏ như vậy không cần báo ta, cứ để các ngươi tự xử lý là được."
Thần Y Tộc từ trước đến nay luôn hành y cứu người, không bao giờ chèn ép kẻ yếu, vì thế được khắp nơi ca tụng. Cũng chính vì vậy mà có rất nhiều người lặn lội đường xa tìm đến cầu chữa bệnh. Tuy nhiên, cũng không ít kẻ mang dã tâm, cố tình giả bệnh để tìm cách kết giao.
Những chuyện như vậy xảy ra quá nhiều khiến Bạch Khâu cảm thấy phiền phức, lâu dần liền giao toàn quyền xử lý cho đệ tử trong tộc. Lúc này nghe thấy lại có người cầu kiến, hắn chỉ phất tay, ý bảo không gặp.
Nhưng đệ tử kia vẫn chần chừ, rồi lại lên tiếng: "Không phải đến chữa bệnh. Nàng ấy nói, mình là bạn cũ của ngài."
"Nữ tử?"
Bạch Khâu thoáng ngạc nhiên. Ông gần như không có nữ bằng hữu nào, sao lại có một nữ tử tìm đến tận cửa?
Tuy không nhớ ra đó là ai, nhưng lòng ông vẫn dấy lên sự tò mò. Người này rốt cuộc là ai?
Bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi tiến lại gần, thần sắc Bạch Khâu vốn dĩ bình thản bỗng nhiên chấn động. Ánh mắt ông từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hãi tột độ.
Gương mặt ấy... vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Ông không ngờ rằng mình còn có thể nhìn thấy nàng một lần nữa. Trong khoảnh khắc, Bạch Khâu như chết lặng, ngay cả khi người nọ cất tiếng gọi, ông vẫn chưa hoàn hồn.
Thấy vậy, Khanh Lam Phi khẽ cười, đôi môi cong lên đầy ý vị:
"Bạch tộc trưởng, lâu ngày không gặp, ngài đến mức quên cả ta rồi sao?"
Bạch Khâu giật mình bừng tỉnh: "Khanh cô nương? Ngươi... chẳng phải đã..."
"Chết rồi sao?" Khanh Lam Phi cười nhạt. "Quả thực ta đã chết một lần, nhưng số ta lớn, cuối cùng vẫn sống đến tận bây giờ."
Nghe vậy, Bạch Khâu không khỏi thở dài: "Năm đó tin tức ngươi bỏ mạng khiến cả Vân Trung Thiên tiếc nuối không thôi! Dù sao với y thuật tuyệt đỉnh của ngươi, danh xưng 'Quỷ Thủ Nhục Bạch Cốt' cũng không phải hữu danh vô thực."
"Bạch tộc trưởng quá khen." Khanh Lam Phi thản nhiên đáp, khóe môi vương ý cười nhàn nhạt. "Ta đã rời xa nghề y từ lâu, giờ cũng chẳng còn như trước."
Bạch Khâu là người thông minh, thấy nàng không muốn nhắc đến chuyện cũ nên cũng không hỏi thêm, chỉ ôn hòa nói:
"Lần này Khanh cô nương đến Thần Y Tộc, không biết có chuyện gì?"
Khanh Lam Phi gật đầu: "Không giấu gì tộc trưởng, ta đến đây là muốn nhờ một chuyện."
"Cô nương cứ nói, năm xưa ngươi có ân với Thần Y Tộc. Chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt đối không chối từ."
"Ta muốn tạm trú ở đây một thời gian."
Bạch Khâu thoáng sững người, hiển nhiên không ngờ điều nàng nhờ vả lại là chuyện này.
"Chỉ vậy thôi sao?" Ông bật cười, trong ánh mắt hiếm khi hiện lên sự vui vẻ. "Nếu cô nương muốn ở lại, Thần Y Tộc vĩnh viễn hoan nghênh."
Bạch Khâu là người chính trực, công bằng, từ trước đến nay không vì cường quyền mà cúi đầu. Cả đời ông theo đuổi y thuật thâm sâu, bởi vậy luôn kính trọng những người có y thuật cao siêu. Mà nữ tử trước mặt chính là một trong số ít người khiến ông thực lòng bội phục.
Ánh mắt Khanh Lam Phi khẽ lóe lên, chậm rãi nói:
"Thật không dám giấu, ta đang trốn tránh một thế lực truy sát. Những người đó kiêng dè Thần Y Tộc, nên..."
"Thì ra là vậy." Bạch Khâu không đợi nàng nói hết liền bật cười, ngắt lời: "Cứ yên tâm ở lại, đám phiền toái kia ta sẽ giúp cô nương xử lý. Thần Y Tộc có thể không làm được chuyện khác, nhưng muốn khiến vài kẻ biến mất thì lại dễ như trở bàn tay."
Lời ông nói ẩn chứa sự tĩnh lặng nguy hiểm.
Thần Y Tộc thoạt nhìn chỉ là một nơi bình thường như bao địa vực khác.
Có quán trà đơn sơ, tửu lâu náo nhiệt, trên đường cái đầy những người bán hàng rong rao lớn, thậm chí góc phố còn có thể bắt gặp mấy kẻ ăn xin. Cảnh tượng ấy hết sức bình thường, nhưng sự thật lại không đơn giản như mắt thấy.
Đứa trẻ ngồi xổm bên đường chơi đậu khấu có thể là một sát thủ đáng sợ.
Những kẻ từng nhận ân huệ từ Thần Y Tộc nhiều vô số kể. Trong số đó, có người vì báo ân, có kẻ tham luyến sự ấm áp của vùng đất này mà quyết định ở lại.
Theo thời gian, người đến ngày càng nhiều.
Nơi đây quy tụ vô số cao thủ ẩn thế, đời đời bảo hộ Thần Y Tộc. Kẻ có ý đồ xâm nhập nơi này, tất nhiên khó mà toàn mạng.
———
Diệu Nguyệt Thần Điện.
Tuy rằng từ đêm đó trở đi Khanh Lạc Nhạn không còn mộng mị, nhưng những gì xảy ra quá mức chân thực. Đến tận bây giờ, nàng vẫn không thể quên được.
Mặc dù có dùng trợ miên hương, giấc ngủ cũng không thể yên ổn.
Trên bàn, một chiếc hộp gấm lẳng lặng nằm đó. Bên trong là một mảnh vải đỏ, chất liệu thượng hạng, mềm mại mà tinh tế.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng.
"Điện chủ."
Là Thương Tiệm đến.
Nàng thu lại cảm xúc, chậm rãi buông ngón tay, đặt mảnh vải về lại trong hộp gấm, lúc này mới lên tiếng: "Vào đi."
Thương Tiệm lúc này mới đẩy cửa bước vào, cúi người hành lễ một cách cung kính: "Không biết Điện chủ triệu kiến có việc gì quan trọng?"
Khanh Lạc Nhạn khẽ nghiêng đầu, giọng điềm tĩnh: "Mấy ngày trước, ta mơ thấy một giấc mộng."
Nàng sơ lược kể lại những hình ảnh trong mơ, rồi hỏi: "Ta muốn biết, đây là điềm báo thực sự, hay có kẻ đang âm thầm giở trò?"
Thương Tiệm trầm ngâm một lát, sau đó đáp: "Thỉnh Điện chủ chờ một chút."
Nói rồi, hắn chậm rãi tiến đến bên cửa sổ, mắt dõi theo bầu trời đêm đầy sao. Một lúc sau, hắn nhắm mắt, ngón tay kết ấn thật nhanh. Giữa ấn đường đột nhiên lóe lên một tia sáng bạc mờ nhạt, hiện rõ hình dạng của một con mắt.
Thiên Nhãn, năng lực trời ban cho mỗi vị tư tế, cho phép họ nhìn thấu quá khứ và tương lai.
Thế nhưng, Thiên Nhãn không thể tùy tiện sử dụng, đặc biệt là để soi xét những việc trái nghịch quy tắc thiên đạo. Mỗi lần miễn cưỡng vận dụng, người dùng sẽ chịu phản phệ nghiêm trọng. Chính vì đã lạm dụng quá nhiều, con đường tu luyện của Thương Tiệm ngày càng gian nan. Mấy trăm năm trôi qua, không những không tiến bộ, hắn thậm chí còn dần thụt lùi.
Thương Tiệm nhắm mắt, dồn thần trí để cảm nhận hết thảy—
Chỉ là ngay lúc hắn sắp nắm bắt được điều gì đó, đột nhiên, trong tầm nhìn xuất hiện một người với nụ cười quỷ quyệt nơi khóe môi.
Ngay sau đó, không rõ đã xảy ra chuyện gì—
Tầm mắt hắn bỗng nhiên tối sầm!
Một cơn đau nhói xuyên qua giữa trán, khiến cả hai mắt hắn trong khoảnh khắc mất đi ánh sáng.
Phải mất một hồi lâu sau, thị giác mới dần dần hồi phục. Nhưng khi hắn cố gắng nhìn lại, tất cả dấu vết vừa rồi đều đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Sắc mặt hắn hơi tái đi, nhưng khi xoay người lại, gương mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Điện chủ, ta không thấy bất cứ điều gì khả nghi. Có lẽ... chỉ là một sự trùng hợp ngoài ý muốn."