Khanh Vũ kéo nhẹ ống tay áo của hắn, khẽ giọng nhắc: "Đừng căng thẳng như vậy, là người một nhà."
Lâu Quân Nghiêu hạ mắt nhìn nàng, trong ánh nhìn vẫn tràn đầy sự cảnh giác.
Thấy vậy, Sí Nguyệt khẽ cong môi, chậm rãi lên tiếng: "Ma chủ nói vậy, có lẽ là không còn nhớ ta? Năm đó ngài vẫn chỉ là một thiếu niên, nhưng đôi mắt màu tím này thì không ai có thể quên được."
Lâu Quân Nghiêu khẽ nhíu mày. Nghe nàng ấy nói, dường như quả thực có quen biết hắn.
Sí Nguyệt bật cười, giọng điệu có chút tự giễu: "Đúng vậy, bây giờ ở Diệu Nguyệt Thần Điện, ai ai cũng chỉ nhớ đến vị Đại Tư Tế nắm trong tay Thương Tiệm, dưới một người, trên vạn kẻ. Nhưng có mấy ai còn nhớ, khi Thần Chủ còn trên đời, Thương Tiệm đó... chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh không ai để mắt đến."
Nàng từng là một trong Mười Đại Tư Tế chấp chưởng thần quyền, nhưng giờ đây tu vi cạn kiệt, thân thể suy nhược đến mức không thể chịu nổi dù chỉ một tia nắng gắt. Một kẻ tàn phế, không hơn.
Ký ức trào dâng khiến Sí Nguyệt bỗng chốc cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nàng chậm rãi cúi người hành lễ với hai người, sau đó bóng dáng lập tức biến mất trong không gian, mang theo một chút quỷ dị khó lường.
"Nàng là Sí Nguyệt, năm đó từng là thị nữ được mẫu thân ta tin tưởng nhất." Khanh Vũ khẽ giải thích.
Nàng tin những lời của Sí Nguyệt, bởi vì tiếp xúc với nhiều người, nàng luôn có thể nhanh chóng phân biệt được sự giả dối hay chân thành.
Ngay từ khoảnh khắc xuất hiện bên ngoài cung điện, từ đôi mắt tro tàn vô cảm kia của nàng ấy, nàng đã nhìn thấy một tia hy vọng sống. Một niềm vui và cảm động xuất phát từ tận đáy lòng.
Nghe Khanh Vũ nói vậy, Lâu Quân Nghiêu mới dần buông lỏng cảnh giác. Hắn liếc mắt nhìn theo hướng Sí Nguyệt biến mất, rồi chợt như nhận ra điều gì, thần sắc thoáng kinh ngạc: "Thân thể nàng ta... đã chết?"
Ngay từ đầu khi nàng ấy xuất hiện, hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là bị sự cảnh giác làm phân tán chú ý. Đến lúc này, hắn mới phát hiện điều kỳ lạ.
Nghe vậy, Khanh Vũ vội vàng tiếp lời: "Ta cũng định hỏi chàng, với tình trạng bị lời nguyền phản phệ đến mức hồn thể tiêu ma như thế này, có cách nào chữa trị không?"
"Nguyền rủa ư?" Lâu Quân Nghiêu hừ lạnh, giọng điệu châm chọc: "Đúng là kiểu thủ đoạn mà đám vô dụng ở Thần Điện có thể nghĩ ra."
"Trong Ma Vực có một Tu Hồn Sư, chuyên chữa trị cho những người có hồn thể bị tổn thương hoặc rách nát. Nhưng với tình trạng của nàng ấy..." Hắn dừng một chút, rồi chậm rãi nói: "Lời nguyền là một loại lực lượng khác biệt, quá tà môn. Ta không chắc."
Ánh mắt Khanh Vũ sáng lên: "Vậy tức là vẫn có hy vọng đúng không? Tốt quá! Chuyện này nhờ cả vào chàng đấy!"
Đôi mắt nàng lấp lánh, giống như một đứa trẻ vừa nhận được món quà yêu thích, tràn đầy háo hức và vui sướng.
Lâu Quân Nghiêu không nhịn được bật cười, ngón tay thon dài khẽ xoa nhẹ mái tóc nàng, giọng trầm thấp đầy dịu dàng: "Với ta, cần gì phải khách sáo? Chỉ cần là chuyện ta có thể làm, ta đều sẽ giúp nàng."
Khanh Vũ hơi cong khóe mắt, khẽ ngẩng đầu lên. Đối diện với đôi mắt tím tràn đầy ôn nhu và sủng nịch kia, sâu thẳm như biển cả vô tận, nàng biết rõ, nơi ấy ẩn chứa sự chân thành và nhiệt huyết, không chút giả dối.
"Xảy ra chuyện gì?" Thấy nàng nhìn mình với ánh mắt có phần lạ lùng, Lâu Quân Nghiêu lên tiếng hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Khanh Vũ bật cười, lắc đầu, rồi như bị thôi thúc bởi điều gì, nàng buột miệng nói ra một điều mà trước đây chưa từng dám thừa nhận: "Chỉ là... ta phát hiện, mỗi lần chàng nghiêm túc nói muốn giúp ta, ta đều cảm thấy rất thích."
Không biết từ khi nào, một kẻ cao ngạo và tôn quý như hắn, lần nào cũng vội vàng xuất hiện khi nàng cần giúp đỡ, cam tâm tình nguyện để nàng sai bảo.
Nàng vốn dĩ có thể tự mình giải quyết mọi chuyện, dù quá trình có gian nan, dù có bị thương, dù có đổ máu.
Thế nhưng hắn lại luôn cố chấp muốn ngăn cản mọi nguy hiểm trước mặt nàng, thậm chí nếu nàng đồng ý, hắn có thể bảo vệ nàng như một chú chim hoàng yến được nuông chiều trong lồng son.
Kiếp trước, nếu có ai thật lòng đối xử tốt với nàng như thế này, dù chỉ một chút... có lẽ nàng đã không đến mức tuyệt vọng như vậy.
"Đồ ngốc."
Nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười kia, Lâu Quân Nghiêu như chợt nhận ra điều gì đó.
Hắn kéo nàng vào lòng, ôm chặt đến mức gần như siết đau nàng, nhưng nàng lại không hề muốn buông ra.
Khanh Vũ tuy cảm thấy không được khỏe, nhưng cũng không hề phản kháng động tác của hắn.
Giây tiếp theo, nàng nghe thấy giọng nam trầm thấp, chậm rãi truyền từ đỉnh đầu xuống. "Cảm nhận được không?"
"Cái gì?" Khanh Vũ có chút nghi hoặc.
"Nàng đang ở đây, trong lòng ta." Lâu Quân Nghiêu cất giọng khàn khàn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nàng, giống như đang lặng lẽ an ủi.
Khanh Vũ sững người trong thoáng chốc.
Vừa rồi, nàng lại nghĩ đến kiếp trước. Trong khoảnh khắc đó, nàng thậm chí không phân biệt rõ bản thân đang sống trong quá khứ, hay hiện thực.
Đúng vậy... nàng đã không còn là chính mình của kiếp trước nữa.
Bây giờ, nàng cũng không còn là một người cô độc.
Khanh Vũ nhắm mắt thật chặt, rồi bất chợt chậm rãi vươn tay, ôm lấy eo hắn. Giọng nàng mềm mại một cách lạ thường.
"Lâu Quân Nghiêu..."
"Ừ."
Hắn khẽ đáp, lặng lẽ chờ đợi.
Ở bên nhau đã lâu như vậy, nhưng hiếm khi thấy nàng lộ ra dáng vẻ yếu đuối thế này. Vì vậy, hắn chỉ có thể cẩn thận hết mức, nhẹ nhàng trấn an người đang có vẻ mong manh ở trong lòng mình.
Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm lấy hắn, mang theo một chút ỷ lại. Lâu Quân Nghiêu cứ ngỡ nàng đã ngủ, đến khi hắn vừa cử động nhẹ, liền nghe bên tai một tiếng thì thầm khe khẽ, gần như không thể nghe rõ.
"Nàng nói gì?"
Giọng nàng quá nhỏ, hắn nhất thời không nghe rõ.
Những ngón tay đang đặt bên hông hắn khẽ siết lại, như thể vô thức quấn quanh vạt áo, mang theo cảm giác nhồn nhột nhẹ nhàng.
"A Nghiêu." Nàng khẽ gọi.
Lâu Quân Nghiêu bỗng dưng sững lại. Phải mất một lúc lâu, hắn mới hoàn hồn.
"Vừa rồi... nàng gọi ta là A Nghiêu?"
"Ừm."
Khanh Vũ từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút do dự, thăm dò.
"Chàng không thích à? Vậy thì..."
"Thích."
Lâu Quân Nghiêu lập tức bật cười.
Dường như ngay cả đôi mắt thường ngày luôn mang theo vẻ hờ hững, cũng lập tức tràn ngập niềm vui không cách nào che giấu.
"Ta thích nàng gọi như vậy, nghe rất thân mật. Ta thực sự thích."
Một người kén chọn như hắn, vậy mà lại nói hai lần chữ "thích" trong cùng một câu. Có thể thấy, đây là thật lòng.
Khanh Vũ cũng không nhịn được mỉm cười. Nhưng ngay sau đó, nàng nghe hắn nói tiếp thì lại không biết nên khóc hay cười.
"Trời biết ta đã ghen tị thế nào khi suốt ngày phải nghe nàng gọi Khanh Dạ Ly là 'Tiểu Dạ, Tiểu Dạ'."
Giọng điệu nam nhân nghiêm túc đến mức trầm trọng, nhưng lại mang theo một sự ấm ức lẫn ai oán.
Khanh Vũ bật cười. "Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, có cần so đo đến mức đó không?"
"Đương nhiên là đáng để so đo, hơn cả đáng chứ!" Lâu Quân Nghiêu nghiêm trang gật đầu, giọng điệu hết sức nghiêm túc. "Chỉ cần nghe hai cách xưng hô này cũng đủ để phân biệt rồi, đúng không? 'A Nghiêu' chẳng phải thân mật hơn 'Tiểu Dạ' rất nhiều đó sao?"
"Thật đúng là dễ thỏa mãn." Khanh Vũ khẽ cười, đưa tay chọc nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, giọng điệu mang theo ý trêu chọc.
Lâu Quân Nghiêu mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang nghịch ngợm trên mặt mình, giữ chặt trong lòng bàn tay.
"Lần này tới, ta còn có một chuyện muốn nói với nàng."
"Ừm?"
"Ta đã bảo Bạch Chi Ngạn đến đại lục Tuyền Kỳ, đưa Tiểu Bắc về đây."
Khanh Vũ tròn mắt nhìn hắn. "Chàng... khi nào thì đưa Tiểu Bắc tới?"
"Năm ngày trước."
"Năm ngày trước?!" Nàng nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt có chút không vui. "Mỗi ngày chàng đều đến gặp ta, vậy mà giờ mới nói?"
Lâu Quân Nghiêu cười cười, ung dung đáp: "Ban đầu không định nói, nhưng kế hoạch có thay đổi, nên ta mới báo trước với nàng."
"Kế hoạch gì?"
"Lúc đầu ta dự định đưa Tiểu Bắc đến chỗ cha hắn. Nhưng không ngờ, nam nhân kia lại tự mình rời khỏi Man tộc trước. Vì vậy, ta nghĩ cũng tốt, coi như để Tiểu Bắc rèn luyện một chút, tự mình đi gặp ông ta."
Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng hàm ý bên trong lại không hề đơn giản.
Khanh Vũ yên lặng nghe hết, sau đó hơi nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm.
"Chàng lại đang tính toán chuyện gì đây?"
"Hửm?"
"Ta cảm thấy... hình như ấn tượng của chàng về phụ thân ta không được tốt lắm. Nói chính xác hơn là không thích. Thế mà lần này, chàng lại tốt bụng để Tiểu Bắc đi nhận thân?" Khanh Vũ chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe vậy, Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, dường như không ngờ tâm tư của mình lại biểu hiện rõ ràng đến vậy.
Hắn cười nhạt, thản nhiên nói: "Đúng là ta không thích ông ta. Dù sao thì... ông ta đã không thể bảo vệ tốt Lam cô cô, lại còn để các nàng lưu lạc đến đại lục cấp thấp, chịu khổ bao nhiêu năm. Chỉ bằng điểm này, ta liền khinh thường ông ta."
Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, không chút che giấu sự khinh miệt.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.
"Có điều... ai bảo hiện tại ta lại đi thích nữ nhi của ông ta đến mức không thể thích hơn được nữa. Nên cho dù ông ta có là một phụ thân không xứng, ta cũng đành tỏ ra tốt hơn một chút, tránh để sau này ông ta nhìn ta không vừa mắt, sẽ tìm cách chia rẽ hai chúng ta."
Khanh Vũ nghe xong, nhất thời không biết nên nói gì.
Nàng vừa buồn cười, vừa cảm thấy... tên này đôi khi thật sự rất... đáng yêu chết đi được!
Lúc Lâu Quân Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, Khanh Vũ bất ngờ kéo cổ hắn xuống, mạnh mẽ hôn một cái lên khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc. Sau đó, nàng giảo hoạt chớp chớp mắt, khẽ cười.
"Yên tâm, phụ thân ta nhất định sẽ thích chàng."
........
Cùng lúc đó, tại Vân Trung Thiên.
Người mà Lâu Quân Nghiêu nhắc đến, hiện giờ đang ở Minh Vương Điện, thế lực cường đại nhất chỉ sau Vô Niệm Chi Điên.
Mặc Cảnh Dục, người đã rời khỏi nơi này suốt mấy trăm năm, cuối cùng cũng quay lại.
Mọi thứ ở Minh Vương Điện vẫn như cũ, không hề thay đổi theo thời gian. Khi hắn xuất hiện, chẳng ai tỏ ra kinh ngạc, cũng không có lấy một ánh mắt ngạc nhiên. Dường như trong mắt bọn họ, hắn chưa từng rời đi.
Người trong Minh Vương Điện, phần lớn đều lãnh tâm lãnh tình, không có thất tình lục dục. Đây là nơi lạnh lẽo nhất Vân Trung Thiên.