Thân hình cao ráo, dáng vẻ đĩnh đạc, nam nhân áo tím với dung nhan tuấn mỹ tà mị ôm một thiếu nữ trong lòng vẫn còn ngái ngủ. Hắn thờ ơ nhìn xuống nam nhân ngã ở trên mặt đất, trong mắt là sát ý không hề che giấu.
Đầu ngón tay thon dài khẽ nâng lên, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh giữ lại.
Lâu Quân Nghiêu hơi nheo mắt tím, quay sang nhìn nàng dò hỏi.
Khanh Vũ chậm rãi mở miệng: "Người này trước mắt còn chút giá trị lợi dụng với ta. Hơn nữa, tính tình hắn cũng không cứng nhắc như những kẻ khác, có lẽ có thể moi được chút tin tức hữu dụng."
"Thật vậy sao?" Lâu Quân Nghiêu thu hẹp ánh mắt, giọng điệu trầm thấp: "Chẳng lẽ không phải vì nàng thấy hắn lớn lên không tệ, nên không nỡ để ta giết?"
Khanh Vũ vừa nghe, suýt nữa bật cười.
Nhìn bộ dáng hờ hững của nam nhân, nàng giơ tay nhéo nhéo gương mặt tuấn tú kia, cười trêu chọc: "Có phải chàng đang ghen không vậy?"
"Không có." Lâu Quân Nghiêu thản nhiên đáp.
"Vậy cười một cái cho ta xem." Khanh Vũ chớp mắt tinh nghịch.
Đáp lại nàng, dĩ nhiên chỉ là một ánh mắt lạnh nhạt.
Khanh Vũ rũ mắt cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hắn: "Chẳng lẽ chàng cảm thấy mình còn không bằng kẻ đang nằm trên mặt đất kia?"
"Xuy! Ta mà thua kém hắn?" Lâu Quân Nghiêu hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn đầy tự tin. Nói xong, hắn còn như vô tình dùng mũi chân đá nhẹ lên lưng người nọ.
Thế mà... nam nhân đang hôn mê lại khẽ rên lên một tiếng.
Khóe môi Khanh Vũ khẽ co giật: "......"
Hắn dùng bao nhiêu sức lực chứ? Đến mức ngay cả một kẻ mất đi ý thức cũng cảm nhận được đau đớn... Đúng là lòng dạ hẹp hòi.
"Được rồi, chàng mau đi đi. Trời cũng sắp sáng rồi, nếu có người khác đến, chàng sẽ gặp phiền phức." Khanh Vũ dịu dàng dỗ dành, sau đó nhẹ nhàng tiến đến đặt một nụ hôn trấn an lên khóe môi nam nhân.
Không thể phủ nhận, chiêu này đối với Lâu Quân Nghiêu rất có tác dụng. Hắn siết chặt vòng tay, ôm thiếu nữ trong lòng thêm một chút, giọng trầm thấp căn dặn: "Ta sẽ quay lại vào buổi tối. Nàng nhớ cẩn thận mọi chuyện. Trong thần điện không có ai là kẻ lương thiện, đặc biệt là nữ nhân kia, đừng hành động thiếu suy nghĩ mà trêu chọc nàng ta."
"Ừm, ta biết rồi." Khanh Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
"Còn về nam nhân này..." Đôi mắt tím của Lâu Quân Nghiêu hơi tối lại, liếc nhìn kẻ đang nằm trên đất, giọng điệu trầm thấp: "Tránh xa hắn ta một chút, đừng tiếp xúc quá nhiều, nếu không lần sau ta sẽ không nương tay."
Khanh Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Chàng sợ ta để mắt đến hắn ta sao?"
Tên này có phải trông gà hóa cuốc rồi không? Chẳng lẽ hắn lại thiếu tự tin vào dung mạo của mình đến vậy?
Ai ngờ, vừa dứt lời, nam nhân đã thản nhiên nói: "Nàng thích niêm hoa nhạ thảo như vậy, ngay cả nữ nhân cũng không buông tha, huống chi đây lại là một nam nhân. Ta sao có thể yên tâm?"
Khanh Vũ: "......"
Lời này... sao nghe có gì đó rất khó tả? Nàng thật sự thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt đến thế sao?
Dặn dò Khanh Vũ xong, thấy nam nhân trên mặt đất sắp tỉnh lại, Lâu Quân Nghiêu cũng không nán lại lâu. Trong chớp mắt, thân ảnh hắn biến mất, im lặng như lúc đến.
Khanh Vũ líu lưỡi. Không biết tu vi của tên này đã đạt đến trình độ nào, nhưng nếu có thể trở thành người đứng đầu một thế lực lớn ở Vân Trung Thiên, lại còn tự do ra vào Thần Điện, nơi mà người bình thường khó có thể đặt chân tới, thì e rằng đã đạt đến một độ cao khó lường.
Nàng đang định suy nghĩ nghiêm túc hơn về chuyện này thì nam nhân trên mặt đất bất chợt tỉnh lại. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn hiện lên vẻ mê mang.
Khanh Vũ giật mình, còn đang lo lắng hắn có nổi giận hay không, lại thấy hắn chỉ chậm rãi đứng lên, sau đó nhíu mày nhìn nàng: "Ta tại sao lại ở đây?"
Nàng chớp mắt, hơi ngạc nhiên: "Ngươi không nhớ sao?"
"Không có gì, không có gì." Khanh Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức bịa chuyện: "Ngươi vừa đến tìm ta, không biết có chuyện gì, nhưng sau đó đột nhiên ngất xỉu. Ta gọi mãi không tỉnh, còn đang định tìm người đến giúp đây!"
Nhưng Nguyệt Phẫn đâu dễ bị lừa, ánh mắt hắn hiện lên vẻ hoài nghi: "Ta đột nhiên ngất xỉu?"
"Có phải ngươi đánh lén ta không?" Nguyệt Phẫn híp mắt nhìn nàng chằm chằm.
"A, đây là địa bàn của ngươi, ta nào dám giở trò chứ? Chẳng khác nào tự tìm chết." Khanh Vũ bĩu môi.
Thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản, không có vẻ gì chột dạ, hơn nữa nghĩ đến tu vi của mình, Nguyệt Phẫn cũng cảm thấy nàng khó có khả năng bị đánh lén, vì thế không truy cứu nữa.
Nhưng vừa rồi bị nàng cắt ngang, hắn suýt quên mất mục đích đến đây. Sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, giọng lạnh nhạt: "Điện chủ bảo ta đưa ngươi qua đó."
"Làm gì?" Khanh Vũ nhướng mày, liếc ra ngoài trời vẫn còn nhá nhem tối, "Giờ mới qua giờ Mão, không phải quá sớm sao?"
"Đừng nói nhảm, bảo ngươi đi thì đi." Nguyệt Phẫn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, không thèm để ý đến nàng nữa.
"......"
Sớm biết thế này nàng đã không ngăn Lâu Quân Nghiêu lại, để hắn đánh tên này thành đồ ngốc luôn cho rồi.
Chỉ là, khi đi trước dẫn đường, Nguyệt Phẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Mãi sau hắn mới nhận ra, tại sao lưng mình lại đau đến vậy?
Hắn không nhớ mình có bị thương ở lưng... Nhưng cảm giác này cứ như bị ai đó giáng mạnh cho một cú vậy...
Nguyệt Phẫn đưa Khanh Vũ đến đại điện rồi rời đi.
Không giống hôm qua khi nàng đến, hôm nay trong điện không có đông người như vậy, chỉ có hai người hầu đứng ở ngoài cửa.
Khanh Vũ đứng trong đại điện, còn chưa kịp mở miệng, bỗng giọng nữ nhân nhẹ nhàng chậm rãi vang lên từ phía sau lớp màn che: "Ngồi đi."
Nàng hơi sững sờ, sau đó làm theo, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Nhưng sau đó lại rơi vào một khoảng lặng dài.
Nàng ngồi yên, cảm giác có chút xấu hổ. Chờ một lúc lâu, khi sắp không nhịn được muốn lên tiếng, thì màn che bất ngờ khẽ động.
Một bàn tay trắng ngần, tinh tế vươn ra từ phía sau, xinh đẹp như ngọc chạm khắc.
Khanh Vũ khẽ giật mình. Đây là...
Nghe nói điện chủ Diệu Nguyệt Thần Điện vô cùng thần bí, dù tiếp khách cũng không bao giờ lộ diện, quanh năm ẩn mình sau lớp màn mỏng. Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo, uyển chuyển mà xa cách.
Mặc dù không ai từng thấy dung nhan của nữ tử kia, nhưng nếu có thể được xưng là đệ nhất mỹ nhân Vân Trung Thiên, chắc hẳn nhan sắc phải khuynh thành. Chỉ là, vì sao nàng ta chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác? Đây vẫn luôn là một bí ẩn chưa có lời giải.
Chứng kiến hành động của nữ tử trước mắt, trong lòng Khanh Vũ dấy lên một dự cảm, chẳng lẽ nàng ta muốn bước ra ngoài?
Quả nhiên, đúng như nàng dự đoán, nữ tử kia vươn tay, nhẹ nhàng đẩy tấm rèm che, lộ ra vạt áo đỏ tươi bên trong.
Trái tim Khanh Vũ bỗng nhiên đập loạn một nhịp.
Nữ nhân này rốt cuộc định làm gì? Vì sao đột nhiên bước ra? Nếu nàng ta thực sự để lộ dung nhan trước mặt mình... chẳng lẽ sẽ muốn giết người diệt khẩu?
Khanh Vũ cụp mắt, nhanh chóng suy tính đối sách. Đúng lúc ấy, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Từ bậc thang cao, từng bước một, nàng ta tiến về phía trước. Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài bước chân.
Khanh Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên. Khi thấy rõ dung mạo của nữ tử trước mặt, nàng thoáng ngẩn người.
Nữ tử ấy thoạt nhìn vô cùng trẻ trung, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Đôi mắt phượng dài hẹp, mang theo ý cười mông lung khó đoán. Đây là kiểu mỹ nhân khiến người ta vừa nhìn đã kinh diễm, càng nhìn lại càng mê mẩn, dễ dàng đánh mất hồn phách.
Dù đã quen thuộc với mỹ nhân, Khanh Vũ vẫn không khỏi cảm thấy trước mắt sáng bừng.
Thế nhưng, sau giây phút kinh diễm, trong lòng nàng lại dâng lên một nghi hoặc.
Vị điện chủ này trẻ trung và mỹ mạo như vậy, vì sao nhiều năm qua vẫn luôn ẩn mình sau tấm rèm, chưa từng lộ diện?
So với bóng dáng mơ hồ ngày hôm qua sau tấm rèm che, lúc này khoảng cách giữa Khanh Lạc Nhạn và Khanh Vũ gần trong gang tấc, mọi đường nét đều rõ ràng hơn.
Quá giống, thật sự rất giống...
Khanh Lạc Nhạn bước đến, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Khanh Vũ. Đôi tay trắng nõn nâng một chiếc ấm tử sa tinh xảo lên, chậm rãi rót ra một ly trà xanh tỏa hương thoang thoảng, giọng nói ôn nhu vang lên:
"Đây là loại trà chỉ có ở Thần Điện, cô nương nếm thử xem."
Khanh Vũ sững người, nhìn chằm chằm ly trà nóng hổi trước mặt, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nàng ta... đang mời mình uống trà? Nên uống hay không đây?
Thấy dáng vẻ ngây người của Khanh Vũ, Khanh Lạc Nhạn khẽ cười:
"Sao có thể chứ? Điện chủ đương nhiên sẽ không làm loại chuyện tầm thường như vậy."
Dứt lời, nàng chậm rãi nâng chén trà lên.
Thực ra, nàng không hề lo lắng nữ nhân này sẽ giở trò trong trà. Đừng nói đến việc nàng là một luyện dược sư, những loại độc dược tầm thường căn bản không làm gì được nàng, chỉ riêng chuyện dung mạo của nàng giống với mẫu thân đã đủ để Khanh Lạc Nhạn khó mà ra tay.
Nhìn thiếu nữ trước mắt cẩn thận thưởng trà, Khanh Lạc Nhạn khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi:
"Thế nào?"
"Trà ngon." Khanh Vũ nghiêm túc bình phẩm. "Không chát như trà thông thường, mà mang theo một vị ngọt thanh nhàn nhạt, khiến lòng người khoan khoái dễ chịu."
"Xem ra cô nương cũng là người yêu trà." Khanh Lạc Nhạn hài lòng gật đầu.
"Ta chỉ là biết chút ít mà thôi, chỉ học được bề ngoài, sao có thể so với điện chủ." Khanh Vũ khiêm tốn nói.
Ánh mắt Khanh Lạc Nhạn lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh liền biến mất. Một lát sau, nàng ta chậm rãi mở miệng:
"Ta nghe Nguyệt Phẫn nói, đã đưa ngươi từ đại lục hạ giới đến đây. Xích Kim Liệt Diễm Hoả vốn là thần thú trấn điện của Thần Điện, nhiều năm trước đột nhiên mất tích. Mấy ngày trước, Đại Tư Tế bói toán, ngoài ý muốn phát hiện khí tức của nó. Vì vậy, chúng ta mới phái người xuống hạ giới để đưa nó trở về. Không biết cô nương có từng gặp nó không?"
Đưa về?
Ha... chỉ e mọi chuyện không đơn giản như vậy!
Khi nàng tìm đến sơn động kia, thứ nàng thấy chính là hai tên môn đồ Thần Điện đang ra tay công kích Xích Kim Liệt Diễm Hoả. Rõ ràng là muốn giết chết nó để cướp đi thứ nó bảo vệ!
Vậy mà bây giờ, nữ nhân này lại thay đổi lời nói thành một câu chuyện hoàn toàn khác?
Nàng ta nghĩ nàng là một thiếu nữ ngây thơ vô tri từ hạ giới, có thể dễ dàng lừa gạt sao?