Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 146: Khát vọng có được thứ gì đó



Nghe mấy người kia bàn tán sôi nổi về thiếu niên thần bí ấy, ánh mắt Yến Ngưng Lạc phức tạp nhìn về phía Khanh Bắc ở trong đại điện. Hắn và Yến Khanh Vũ dường như đều có gì đó lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, phát triển theo hướng mà nàng ta không thể đoán trước. 

Yến Khanh Vũ từ nhỏ dường như yếu đuối nhu nhược vô năng, chẳng những thay đổi tính tình khiến nàng ta càng ngày càng nhìn không thấu, mà còn có mối quan hệ bí ẩn với người nam nhân ở trong lòng mình. 

Còn tên tàn phế đã ngồi xe lăn bao nhiêu năm kia, không chỉ đứng dậy được mà còn phản công lại mẫu thân mình, khiến phụ vương thất vọng tột cùng mà lạnh nhạt với bà. 

Hai tỷ đệ này, chẳng lẽ trời sinh đã định sẵn sẽ đối nghịch với mình? 

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Yến Ngưng Lạc thoáng hiện lên gợn sóng dữ dội, tựa như một cơn lốc xoáy đáng sợ có thể nuốt chửng mọi thứ. Một lúc sau, nàng ta mới chậm rãi lấy lại bình tĩnh. 

Vị đệ tử dẫn mấy người kia vào dường như đang định nói gì, nhưng đột nhiên giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, ánh mắt mang theo một chút thương hại khó hiểu nhìn bọn họ một cái, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài. 

Nhóm thiếu niên tròn mắt ngơ ngác. 

Đây là... lại nghĩ ra trò gì mới để tra tấn bọn họ hay sao? 

Bên trong kết giới, Kim trưởng lão và những người khác dường như đã hiểu ý đồ của ai đó. 

Đối với một người có hồn lực cấp tám như Minh Cảnh, những kẻ này ở trong mắt hắn chẳng khác gì con kiến, căn bản không cần tốn thời gian để kiểm tra. Vì vậy... 

Bốn người trong kết giới lập tức cảm nhận được áp lực đáng sợ phát ra từ Minh Cảnh. Đó là một loại nghiền ép tuyệt đối về tinh thần lực, không thể tránh né. 

Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, huống hồ mấy thiếu niên ngây thơ non nớt chưa hiểu sự đời kia. 

Túc Lê Mặc không thể không thầm phê phán: Gia hoả này cũng quá tàn nhẫn. 

Nam tử lạnh lùng như ngọc, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện sắc vàng u ám, hồn lực ngưng tụ thành một con ma sư mặt xanh nanh nhọn, tràn ngập phẫn nộ, từ trong đồng tử hắn lao ra, phá vỡ kết giới, lao thẳng về phía đám thiếu niên đang sợ hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu. 

Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn việc bị linh thú đuổi bắt trước đó. 

Sự công kích tinh thần mạnh mẽ đánh sập hoàn toàn tuyến phòng ngự tâm lý của bọn họ, khuếch đại nỗi sợ hãi tăng lên gấp bội, khiến bọn họ không còn khả năng chống cự. 

Rõ ràng chỉ là một con linh thú do hồn lực biến hóa ra, vậy mà không ai trong số bọn họ dám đối đầu, định sẵn sẽ bị loại toàn bộ. 

Khóe môi Minh Cảnh không khỏi nhếch lên một nụ cười châm biếm. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, nụ cười ấy đột nhiên đông cứng, thần sắc thoáng vẻ kinh ngạc. 

Chỉ thấy thiếu niên trước đó vẫn luôn điềm tĩnh, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt một chút, biểu cảm vẫn không hề thay đổi. Một đôi mắt phượng dài đẹp sáng lên, thân hình mảnh khảnh nhưng thẳng tắp, đối diện với con ma sư hung hãn mà không hề có chút hoảng loạn. 

Ánh mắt Minh Cảnh bất chợt trở nên phức tạp. 

Tiểu tử này thật sự có thực lực, hay chỉ đang giả vờ trấn tĩnh? 

Thực ra hắn có thể thu hồi hồn lực công kích, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc thử nghiệm, đương nhiên không đến mức gây ra tử vong. Nhưng vào khoảnh khắc đó, hắn muốn xem thử thiếu niên này sẽ đối phó thế nào. 

Tuy nhiên, nếu hắn chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh mà không có thực lực thật sự, thì một khi bị ma sư đánh trúng, e rằng tu vi sẽ bị phế bỏ. 

Khanh Bắc nheo mắt nhìn con linh thú đáng sợ đang áp sát mình, không chút sợ hãi, thậm chí còn có chút háo hức chờ mong. 

Khánh Vũ từng nói, tinh thần lực của hắn rất mạnh, có thể cảm nhận nhiều thứ bí ẩn. Vì thế hắn cũng muốn biết, rốt cuộc mình đã đạt đến cảnh giới nào. 

Bàn tay thon dài đột nhiên tụ lực, lòng bàn tay bùng lên tia điện toé lửa màu tím sẫm, bên trong còn xen lẫn một sợi ánh sáng đỏ vàng. 

Khoảnh khắc ma sư lao tới, thiếu niên siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, nhắm thẳng vào trán ma sư đấm mạnh xuống. 

Nụ cười giễu cợt trên môi Minh Cảnh càng đậm. 

Tiểu tử này quả nhiên là đang làm bộ làm tịch. 

Hắn ta nghĩ mình có thể đánh trúng ma sư do hồn lực tạo thành ư? Thật ngây thơ! 

Nhưng khoảng khắc tiếp theo, nụ cười của hắn lập tức đông cứng. 

Con ma sư vốn đang vô cùng hung mãnh đột nhiên như trúng đòn nặng, rơi thẳng từ trên không trung xuống, toàn thân liên tục bị tia điện tím đánh trúng, không ngừng co giật. 

Trên trán nó, một dấu tay hằn sâu vào da thịt. 

Nghiêm Trưởng lão vốn luôn điềm tĩnh trầm ổn bỗng nhiên đứng bật dậy, trong mắt hiện lên vẻ chấn động tột cùng. 

"Tiểu tử này đã dung hợp hồn lực và võ kỹ, nâng cao đòn tấn công tới mức cực hạn. Sát thương mạnh mẽ, không gì cản nổi!" 

Nói xong, lão quay sang nhìn Minh Cảnh vẫn còn sững sờ, bật cười: 

"Ngươi nhìn nhầm rồi, thiên phú của tiểu tử này không hề kém ngươi." 

Biểu cảm của Minh Cảnh biến đổi liên tục, vô cùng đặc sắc. 

Nhưng người kinh ngạc nhất chính là Yến Ngưng Lạc. 

Dung nhan thanh lãnh tuyệt mỹ, nếu không phải đang cố gắng duy trì bình tĩnh, e rằng đã để lộ ra sự thất thố. 

Bàn tay ở trong ống tay áo vô thức siết chặt, đầu ngón tay tái nhợt. 

Không ai biết lúc này, trong lòng nàng ta dậy sóng đến nhường nào. 

Sao có thể như vậy? 

Nếu ban đầu Yến Tích Vũ vượt ải chỉ là may mắn, thì màn thể hiện vừa rồi của Khanh Bắc đã khiến nàng ta không thể tự lừa mình dối người được nữa. 

Rốt cuộc, thời gian qua bọn họ đã gặp được kỳ ngộ gì mà tu vi tăng vọt như vậy? 

Ngay cả mấy người bọn họ đều đã như thế, vậy còn Khanh Vũ, người mà nàng chưa từng nhìn thấu, hiện giờ đã đạt tới cảnh giới nào? 

...

Yến Ngưng Lạc không khỏi nhớ đến khuôn mặt quyến rũ yêu mị của thiếu nữ kia, nhan sắc không hề thua kém mình. Lại nghĩ đến ánh mắt dịu dàng không chút che giấu của Khánh Dạ Ly khi nhìn nàng ấy, trái tim nàng ta như bị đè nén đến mức không thể thở nổi. Sắc mặt nàng ta dần trở nên âm trầm, không thể che giấu được nữa. 

"Ngưng Lạc cảm thấy không khỏe ư? Sắc mặt trông rất tệ." Một giọng nói quan tâm vang lên bên cạnh. 

Yến Ngưng Lạc cố gắng áp chế sự u ám trong lòng, hít sâu một hơi rồi khẽ mỉm cười: 

"Cảm ơn trưởng lão đã quan tâm, có lẽ vì mấy ngày nay ta nghỉ ngơi không đủ." 

"Thì ra là vậy." Nghiêm Trưởng lão không nghi ngờ gì, cười nói: "Chờ thí nghiệm nhập môn kết thúc, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi." 

"Vâng." Yến Ngưng Lạc gật đầu, sắc mặt dần khôi phục lại vẻ bình thường. 

Lần khảo hạch này có lẽ là lần có người bị loại nhanh nhất, hầu như ai cũng mang vẻ mặt thất vọng giống như tro tàn. 

Ngoại trừ một người — Khanh Bắc. 

Hắn vẫn bước đi thong thả, ánh mắt bình thản, chỉ khi nhìn thấy thiếu nữ phía trước mới hiện lên một tia ý cười. 

"Khanh Vũ, ta đã vượt qua." 

Dường như muốn nàng biết rõ thực lực của mình, hắn lại bổ sung: 

"Ta là người duy nhất vượt qua." 

Khanh Vũ cong mắt cười, nhìn thiếu niên trước mặt đã cao hơn nàng nửa cái đầu, tự nhiên đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn: 

"Tiểu Bắc giỏi quá." 

Khanh Bắc dở khóc dở cười, kéo tay nàng xuống: 

"Tỷ xem ta là Nhục Nhục hay sao?"

Cứ như đang dỗ dành tiểu hài tử như vậy! 

Khanh Vũ bật cười, đang định nói gì đó thì ánh mắt bỗng nhiên liếc qua một phía, nhưng phát hiện nơi đó lại chẳng có gì cả.

Lạ thật... nàng vừa có cảm giác ai đó đang nhìn mình, chẳng lẽ là ảo giác? 

Trong hành lang đá điêu khắc phủ đầy sương mù của Phiêu Miễu Tông, một nam tử áo trắng dáng người cao lớn chậm rãi bước đi. Phía sau hắn, một thiếu niên có gương mặt thanh tú lặng lẽ theo sau. 

Thiếu niên nhíu mày, dường như có chút khó hiểu, hồi lâu mới do dự cất giọng: 

"Lão đại, vừa rồi ngươi đang nhìn gì vậy?" 

Ngươi nhìn lâu đến mức giống như bị mê hoặc vậy. 

Bước chân nam nhân khựng lại một chút, khẽ đáp: 

"Hử?" 

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, tựa như có một sức hấp dẫn kỳ lạ, chỉ cần nghe thôi cũng khiến người khác mê mẩn. 

Thiếu niên nhất thời sững sờ, thật lâu sau mới có chút lúng túng gãi đầu, ngượng ngùng nói: 

"Chỉ là... ta chưa từng thấy lão đại có biểu hiện như vậy, cảm thấy hơi lạ mà thôi." 

Nam nhân dường như khẽ cười, giọng điệu êm tai: 

"Biểu hiện thế nào?"

Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu rồi mới sắp xếp được từ ngữ: 

"Giống như mặt hồ tĩnh lặng bị ném vào một viên đá, khuấy động từng vòng sóng lớn... lại giống như cánh đồng hoang vu bỗng nhiên bùng cháy một ngọn lửa dữ dội..."

"Ta không nói rõ được, nhưng lão đại vừa rồi... trông có vẻ rất có 'nhân tính'."

Không còn xa vời, không còn hư ảo, không còn cảm giác như một người thoát ly thế tục khó nắm bắt. Trong đôi mắt ấy, bỗng lóe lên một tia sáng mãnh liệt, còn có... khát vọng.

Đó là một loại khát vọng, mãnh liệt muốn có được thứ gì đó. 

Nụ cười trên môi nam nhân hơi cứng lại. 

Có nhân tính ư? 

Có lẽ vậy...

Vừa rồi, không biết vì sao, trong mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện hình bóng một người. Khiến hắn bất giác thất thần, khiến nội tâm hắn trong khoảnh khắc dâng lên một ngọn lửa chưa từng có. 

Chỉ là... người đó, hắn hoàn toàn không hề có chút ấn tượng nào cả. Hừm, đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp một chuyện kỳ lạ ngoài dự liệu như vậy. 

Thời gian trôi qua từng chút một, từng nhóm người lần lượt vào rồi ra. Cuối cùng, đến lượt Mộ Lai, sau nàng chính là Khanh Vũ và Minh Y Y. 

So với sự căng thẳng của những người khác, Mộ Lai là một thiên tài hai hệ Y - Võ song tu, đương nhiên vượt trội hơn bọ họ rất nhiều. Nàng hoàn toàn không hề lo lắng về chuyện bị loại. 

Với một thiên tài như nàng, Phiêu Miễu Tông chỉ có thể tranh nhau thu nhận, nếu loại bỏ nàng thì đó mới là tổn thất của Phiêu Miểu Tông. 

Hơn nữa, nàng cũng không thực sự có ý định gia nhập tông môn, vì vậy mới không quá bận tâm. 

Sau khi chào hỏi Khanh Vũ và những người khác, Mộ Lai cùng vài thiếu niên thiếu nữ được gọi tên tiến vào. 

Trùng hợp chính là, những người này đều là luyện dược sư, vì thế vòng khảo hạch này chính là kiểm tra trình độ luyện dược. 

Địa điểm diễn ra khảo hạch là một dược phòng nhỏ trong Phiêu Miểu Tông, chuyên dùng cho các cuộc thi đấu và khảo hạch. Nó có thể chứa tối đa hai mươi người luyện đan cùng lúc. Mỗi vị trí đều có một lò luyện đan và bên cạnh được xếp đủ loại dược liệu.

Tuy nhiên, nhìn thoáng qua, mọi thứ đều có vẻ khá cũ kỹ. 

"Chủ đề của vòng khảo hạch lần này: Luyện chế đan dược phẩm cấp 7 trung cấp. Nếu lò đan bị hủy, bị loại.Nếu phẩm cấp đan dược không đạt yêu cầu, bị loại.Không được sử dụng lò đan của riêng mình.Không được dùng dược liệu của riêng mình.Nếu phát hiện có gian lận, sẽ bị cấm tham gia khảo hạch nhập môn vĩnh viễn.Khảo hạch bắt đầu, thời gian: Một nén nhang."

~~~ Hết chương 146 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com