Đối với hiện tượng thần kỳ này, Khanh Vũ chỉ đơn thuần cho rằng linh lực ở dị thế nồng đậm hơn nên việc tu luyện mới mang lại hiệu quả tốt hơn.
Nàng đang miên man suy nghĩ, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Giọng nói cẩn thận của thiếu niên truyền tới, "Tỷ tỷ, tỷ tỉnh dậy chưa?"
Khanh Vũ đi tới mở cửa. Bên ngoài cánh cửa là thiếu niên mặc bộ đồ ngọc cẩm màu xanh, dung nhan tinh xảo tuấn tú, vóc người mảnh mai. Hơn nửa năm trước hắn rõ ràng còn thấp hơn Khanh Vũ một chút, bây giờ đã cao hơn nàng một cái đầu.
"Xảy ra chuyện gì?" Khanh Vũ cười nhướng mày.
Khanh Bắc cười cười ra vẻ thần bí, sắc mặt còn mang theo một chút hưng phấn, "Ta tới nói với tỷ một chuyện thú vị."
"Hả?"
"Hai ngày nữa là đại hội thí luyện ba tháng một lần của Phiêu Miểu Tông. Nghe nói lần này địa điểm cử hành không nằm ở trong tông môn, vì thế rất nhiều người đều muốn tới đó xem. Tỷ tỷ, tỷ có muốn đi xem không?" Khanh Bắc mở to một đôi mắt phượng xinh đẹp, lòng tràn đầy chờ mong nhìn nàng.
Khanh Vũ không thể không bật cười. Chính là gia hỏa này muốn đi xem thôi! Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn không đành lòng từ chối hắn.
"Nếu muốn đi, vậy hãy đi thôi. Nhân tiện có thể cảm nhận trước thực lực của Phiêu Miểu Tông." Khanh Vũ chậm rãi nói, sau đó chuyển chuyện, "Nhưng, chúng ta sẽ phải cải trang một chút, không thể cứ đi như vậy."
Đầu tiên đừng nói đến lúc đó có thể xảy ra điều bất ngờ nào đó hay không, nếu như không may gặp phải Yến Ngưng Lạc, bọn họ chắc chắn không thể thoát khỏi dây dưa một chút.
***
Lúc này, trong Phiêu Miểu Tông đang bùng phát một luồng lửa giận không nhỏ.
"Dung Dật, ngươi thật là uy phong, không ngờ dám tự tiện đưa ra lời hứa phá vỡ quy tắc như vậy. Ngươi còn để tông chủ vào mắt hay sao?!"
Hiện tại trong nghị sự đường rộng lớn, một nam tử mặc đồ màu xanh lá cây đang lười biếng dựa vào trên ghế dựa, dung nhan tuấn mỹ khẽ nhếch môi lên, không nhìn ra được cảm xúc của hắn.
Mười hai vị trưởng lão danh cao quyền trọng đang ngồi bốn phía, và phía dưới là một nam tử không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo đang đứng, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên, không hề có áp lực bị khiển trách, chậm rãi mở miệng nói, "Ta không cho rằng ta xử lý như vậy là sai. Lúc ấy tình huống nguy cấp, đó là biện pháp tốt nhất."
Nam tử trung niên lúc nãy mở miệng trách móc, tức giận mắng hắn, nhìn thấy dáng vẻ đúng lý hợp tình của hắn thì lập tức càng giận sôi máu, "Ngươi đúng là nhát gan! Chưa đánh đã bại, còn cúi đầu trước đám mãng phu sơn dã kia nữa. Thật xấu hổ khi ngươi là đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tông. Thật là mất mặt tông môn!"
Khuôn mặt Dung Dật vô cảm nhìn ông ta một cái, "Ý của Kim trưởng lão là lúc ấy đệ tử nên đấu một trận sống chết với Xích Địa Bát Ma ư? Không nên quan tâm tới mạng sống của mấy chục đệ tử nội môn?"
"Ngươi đang ngụy biện cho hành vi hèn nhát của mình mà thôi!" Kim trưởng lão tức muốn hộc máu nói.
"Nếu như trưởng lão vẫn khăng khăng như vậy, đệ tử không thể nói gì hơn." Dung Dật đáp lại, ánh mắt quay về phía nam tử đang ngồi trên cao, "Tông chủ, hiện tại ta cho rằng điều quan trọng nhất là nghĩ ra đối sách làm thế nào ứng phó với Xích Địa Bát Ma. Mặc dù những lời đồn đãi về bọn họ đáng sợ thế nào, nhưng có lẽ có chút phóng đại. Tuy nhiên, ngày ấy ta tận mắt nhìn thấy thủ pháp giết người của mấy người đó rất quỷ dị. Đệ tử Phiêu Miểu Tông thậm chí không thể ra tay dù chỉ một chiêu. Không thể không nói, bọn chúng thật sự rất có thực lực."
Độ cong trên khoé môi nam tử áo xanh càng thêm sâu hơn, giọng nói càng trầm dịu hơn, "Ngươi luôn là người thông minh nhất, chẳng lẽ ngươi đã có ý tưởng trong đầu?."
"Đại hội thí luyện lần này, bên ngoài là thay đổi vị trí xếp hạng trăm người, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, đó là vì muốn đuổi hết sâu mọt tiềm ẩn ở trong tông môn. Ưu thắng nhược thải. Để thiết lập một nề nếp tốt cho đệ tử nhập môn sau này, ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt." Dung Dật không thể nói là đặc biệt xuất chúng, nhưng gương mặt thanh tú ưa nhìn của hắn nở một nụ cười đầy thâm ý, "Xích Địa Bát Ma, xem như là thước đo cho bọn họ luyện tập, đúng lúc có thể nhìn xem trong tông môn người nào chân chính có thực lực."
Khẩu khí quả là rất lớn, không ngờ Xích Địa Bát Ma ác danh lại trở thành đối tượng cho đám binh tôm tướng cua luyện tập. Nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, đoán rằng sẽ gây ra một đợt oanh động không nhỏ. Những lời thế này mà hắn cũng dám nói ra.
Dứt lời, chúng trưởng lão không thể không bắt đầu sôi nổi nghị luận, có người cảm thán hắn lớn mật và rất quả cảm, cũng có người nói hắn là kẻ giàu trí tưởng tượng.
Người ngồi phía trên khẽ cười, một hồi lâu mới nói, "Dung Dật a Dung Dật, ngươi quả nhiên hiểu tâm tư của bản tông chủ nhất. Ta chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi cũng đừng tiếp tục giấu diếm."
"Đệ tử đương nhiên sẽ cố hết sức." Dung Dật hơi gật đầu nói.
"Vậy đi, chuyện này giao cho ngươi làm đi!" Nam tử áo xanh nâng tay, ý bảo hắn có thể rời đi.
Dung Dật lập tức lui ra ngoài.
Chờ sau khi hắn rời đi, Kim trưởng lão mở miệng trách cứ lúc trước mới cau mày, có chút không tán đồng nói, "Tông chủ, ta không hiểu vì sao ngài lại dung túng cho Dung Dật như vậy. Lần này hắn đang đánh cuộc toàn bộ Phiêu Miểu Tông!"
Sở dĩ ông ta tức giận như thế, thật ra không phải vì Dung Dật nhát gan không dám liều mạng với đối phương, mà vì đối thủ lần này căn bản không phải là người bình thường. Đồng ý với yêu cầu vô lý của bọn chúng, nếu như tới lúc đó các đệ tử Phiêu Miểu Tông không địch lại bọn chúng, chỉ sợ sẽ mất hết thể diện ở trên toàn bộ đại lục.
"Kim trưởng lão đang lo lắng điều gì? Chẳng lẽ thật sự sợ những lời đồn đãi kia ư? Tông môn đệ nhất đại lục chúng ta, không thể đối phó được với mấy tên mãng phu man di tới từ Đông Cực?" Một vị trưởng lão râu bạc bên cạnh, vừa vuốt chòm râu, vừa mở miệng hỏi.
Nghe thấy vậy, Kim trưởng lão cũng không lên tiếng phản bác, chỉ nghiêm mặt nói, "Có lẽ Mạc trưởng lão không biết, đệ tử thủ vệ ngày đó, chỉ có ba người sống sót. Một người bị trọng thương chưa tỉnh, mặc dù hai người khác thương thế không nặng, nhưng... đều bị điên hết rồi."
Bên trong Phiêu Miểu Tông có mấy người yếu kém?
Những người có năng lực bình thường đều không có tư cách vào đây, hơn nữa trong thí nghiệm nhập môn, bọn họ đều phải trải qua khảo nghiệm tâm lý chịu đựng, nếu không đạt tiêu chuẩn cơ bản đều bị đào thải.
Vậy thì thủ đoạn của Xích Địa Bát Ma đáng sợ bao nhiêu, không ngờ có thể khiến cho hai hai đệ tử thủ vệ có tư chất không tầm thường đều phát điên.
Khi Kim trưởng lão vừa nói ra những lời này, bầu không khí bỗng nhiên trở nên ức chế.
"Các vị không cần lo lắng. Nếu ta để Dung Dật phụ trách chuyện này, đương nhiên là đã có kế sách vẹn toàn." Người ngồi ghế phía trên nói, ánh mắt sáng ngời đầy cơ trí, "Hơn nữa, chẳng lẽ các ngươi đã quên, từ trước tới nay trong Phiêu Miểu Tông không thiếu nhất chính là cao thủ. Tiểu tử Túc Lê Mặc có thể lấy một địch trăm đã sâu không lường được, đừng nói tới mấy tiểu tử ở phía trên hắn. Từ khi Phiêu Miểu Tông được thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên có một sự khiêu khích bực này tới cửa. Đã đến lúc cho bọn họ hoạt động gân cốt một chút."
"Còn nữa......" Nam tử tạm dừng một chút, sau đó cười tủm tỉm nói, "Kim trưởng lão, sau này ông đừng nhằm vào Dung Dật nữa. Tiểu tử này có thể đang ẩn thân rất sâu. Sau khi hắn tiến vào tông môn 5 năm, hắn đã trực tiếp đánh vào bảng xếp hạng trăm người và đạt vị trí 21. Trong năm năm qua hắn vẫn cố thủ ở vị trí này. Các ngươi không nghĩ trong đó có miêu mị gì sao?"
Kim trưởng lão sửng sốt, nghĩ lại nhiều lần thấy tông chủ dung túng cho Dung Dật, kinh ngạc mở miệng, "Chẳng lẽ hắn đang che dấu thực lực?"
"Đâu chỉ là che giấu thực lực!" Nam tử dùng ngón tay thon dài vuốt cằm, dường như có chút phiền muộn, "Năm đó hắn từng nói với ta, việc lọt vào trong top 20 quá nhiều phiền toái, áp lực rất lớn, hơn nữa còn có rất nhiều việc phải làm, vì vậy hắn chỉ cần luôn duy trì ở vị trí 21 là được."
Nhưng điều mà hắn không ngờ tới chính là, vị tông chủ này còn phúc hắc hơn hắn. Không muốn tiến lên trước top 20? Được thôi, vậy thì toàn bộ đệ tử nội môn đều giao cho hắn quản đi. Sau này xem như hắn chính là đại sư huynh của đệ tử nội môn, quản lý tất cả những việc lớn nhỏ.
Bởi vậy đối với chuyện đẩy hết trách nhiệm của đệ tử nội môn lên đầu đại sư huynh Dung Dật, tông chủ vẫn có chút áy náy. Ai bảo những người trong top 20 đều không muốn làm chuyện khổ sai này, đành phải vất vả Dung Dật một chút, vì thế hắn dung túng Dung Dật không phải không có lý do.
Trong nháy mắt, đại hội thí luyện Phiêu Miểu Tông đã đến.
Bởi vì địa điểm lần này được cử hành ở bên ngoài tông môn, vì vậy cho phép mọi người tới xem. Có rất nhiều người đã háo hức tới từ lúc sáng sớm, chẳng qua vừa mới tới nơi, bọn họ lại khóc không ra nước mắt.
Không có lý do nào khác, không ngờ địa điểm đại hội thí luyện lần này chính là một trong những hiểm địa bậc nhất của đại lục Tuyền Ky, đầm lầy Mê Thất Chiểu.
Nghe nói nơi này có đến mà không có về. Sau khi vào trong đó sẽ hoàn toàn không thể tìm được các hướng Đông Tây Nam Bắc, nếu người không có chút tài năng thì không nên đi vào chịu chết. Mặc dù đây là một khu rừng rậm rạp, chỉ cần đi qua một đống bẫy lầy độc từ lối vào trăm mét, khu vực trung tâm là một vùng an toàn rộng lớn.
Phiêu Miểu Tông đã chọn địa điểm ở đây, một phần là muốn khảo nghiệm thực lực của chúng đệ tử, mặt khác đương nhiên vì không muốn quá nhiều người đến đây xem chiến. Rốt cuộc nếu như bọn họ bị Xích Địa Bát Ma nghiền áp, điều đó sẽ không tốt cho lắm.
Khanh Vũ trang điểm nam trang như thường lệ, mắt phượng quyến rũ vô cùng mê hoặc câu nhân, xứng với một gương mặt tuấn tú tinh xảo không có tỳ vết, có thể nói là phong tình vạn chủng điên đảo chúng sinh.
Khanh Bắc và nàng là long phượng thai, mặc dù khuôn mặt giống nhau khoảng bảy tám phần, nhưng đôi mắt của hắn trong sáng dịu dàng, ngũ quan tuấn mỹ lịch sự tao nhã, một kiểu công tử nhẹ nhàng, không giống Khanh Vũ yêu nghiệt tà khí.
Khí chất hai người cũng rất khác biệt, một người sạch sẽ trong suốt như trích tiên, một người khác lại là tà mị mê hoặc giống như ác ma.
Tỷ lệ người qua đường quay đầu nhìn về phía hai người rất cao. Không ngờ lại có tiểu công tử dung nhan tinh xảo như thế, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt. Chỉ cần nhìn một cái đã biết hắn là con cháu thế gia xuất thân cao quý, nhưng không biết hắn có bản lĩnh thành công tiến vào trung tâm đầm lầy Mê Thất Chiểu hay không.
Khanh Bắc nhìn rừng rậm trước mặt với màn sương mờ ảo quẩn quanh, mở miệng nói, "Chúng ta sẽ không gặp phải cảnh tượng tương tự như U Minh Hạp Cốc trước đó đúng không? Không biết lối vào này có thể biến mất hay không?."
"Ha ha, ngươi đây là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng." Khanh Vũ nhỏ giọng cười cười, nói, "Ở đây không có linh thú cổ quái biến dị hiếm thấy nào cả, nhiều lắm là một số thực vật biến dị giống như Nguyệt phệ hoa trong dược điền của ta mà thôi. Phần lớn đều là những mối nguy hiểm trong môi trường tự nhiên."
Khanh Bắc gật đầu, sau đó nói, "Ta sẽ đi phía trước dò đường, tiện thể kiểm tra xem bây giờ thực lực của ta như thế nào, có thể xuyên qua đầm lầy trăm mét nguy hiểm này không."
Trong đợt huấn luyện bên ngoài trước đó, bởi vì đã xảy ra biến cố ngoài ý muốn, chỉ sau vài ngày bọn họ đã phải ra tay. Hơn nữa bọn họ gặp phải hầu hết đều là linh thú hung mãnh, chưa từng gặp qua môi trường nguy hiểm tự nhiên. Hiện tại hắn cũng nóng lòng muốn thử.
Khanh Vũ nhướng mày nói, "Ta sẽ quan sát phía sau."