Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 116: Xích Địa Bát Ma



Trong khi mọi người ở đây đang náo loạn, Phiêu Miểu Tông lại ẩn mình giữa núi non trùng trùng điệp điệp, dưới thác nước khổng lồ, lúc này đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Phải biết rằng nước của con thác này từ trước tới nay chảy xiết vô cùng, hơn nữa nước chảy mạnh đến mức một nam tử thành niên hơn trăm cân rơi xuống cũng bị cuốn trôi ngay lập tức. Để có thể nhuộm đỏ dòng nước trên phạm vi diện rộng, có thể thấy được cần bao nhiêu máu mới có thể làm được như vậy.

Mặc dù lối vào nằm ở phía sau thác nước, nhưng nó lại ẩn chứa một thế giới khác bên trong, cho dù có người tới đây cũng không thể tiến vào.

Ở lối vào có mấy chục tên đệ tử thân thủ khá tốt canh gác. Mấy chục năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không có người nào to gan lớn mật dám tới Phiêu Miểu Tông gây rối, vì vậy bọn họ không hề cảnh giác. Nhưng không ngờ hôm nay, có người tới đây tập kích.

Giờ phút này một nửa đệ tử đó đều bị thương hoặc bị giết, những năm tháng sống lười biếng khiến cho khả năng phòng ngự của bọn họ sa sút hơn nhiều so với trước kia.

"Chậc chậc chậc, thì ra đây là cấp độ đứng đầu tam đại tông nôn trong truyền thuyết? Đúng là một đám rác rưởi." Giọng nói này cực kỳ kiêu ngạo, giương mắt nhìn bảy tám nam tử mặc áo bào màu đỏ đậm. Bọn họ nhìn qua chỉ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, khuôn mặt xăm trổ hoa văn của nhiều loại thú dữ.

Mấy người này rất có lai lịch trên đường, không môn không phái, nhưng lại khiến người không thể không sợ hãi.

Hình xăm trên mặt bọn họ không phải chỉ để cho vui, mà là trời sinh đã có, nghe nói là có thể điều khiển các loại linh thú chiến đấu. Bọn họ đều có thiên phú dị bẩm, thích giết chóc, nơi bọn họ đi đến đều gặp hoạ, không ngờ rằng bọn họ lại dám đến Phiêu Miểu Tông.

"Nghe nói trong Phiêu Miểu Tông có rất nhiều trân bảo và võ kỹ cao phẩm. Nếu có thể lấy được chúng, đó chính là một thu hoạch rất lớn." Một nam nhân trên mặt có hình xăm bò cạp trong số đó, ánh mắt hiện lên sự tham lam, nham hiểm nói.

"Thật ra ta hứng thú với mấy tiểu mỹ nhân trong đó hơn. Nghe nói mỗi một nữ đệ tử Phiêu Miểu Tông đều là trinh nữ xinh đẹp!" Một nam nhân khác với hình xăm con trăn khổng lồ trên mặt vô cùng dâm tà nói. Hắn ta sinh ra đã làm bạn với rắn, trên người dù ít dù nhiều đều lây nhiễm một số tập tính của loài rắn, ví dụ như yêu thích bóng tối, ham muốn tình dục.

Hiện tại chỉ còn lại bốn đệ tử thủ vệ đang thở dốc, vừa nghe thấy hắn ta nói chuyện thô tục như vậy, lập tức nổi giận trong lòng. Một đệ tử trong đó với tính cách nóng vội, không nhịn được liền phỉ nhổ nói, "Đê tiện vô sỉ!"

Nụ cười trên mặt người nọ đột nhiên biến mất, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tên đệ tử, nói giọng bình tĩnh không có chút cảm xúc, "Lặp lại lần nữa?"

Đệ tử thủ vệ theo bản năng nhìn về phía hắn ta, nhưng phát hiện ra ánh mắt nam nhân kia cực kỳ quỷ dị, con ngươi thẳng đứng giống như mắt rắn. Đúng lúc khi hắn còn đang kinh ngạc, đột nhiên kêu lên thảm thiết một tiếng, lấy hai tay che kín mắt mình, giữa những khe hở của ngón tay đều chảy ra máu tươi.

Cho đến khi hai tay của hắn buông xuống, không ngờ có hai con rắn nhỏ chui ra từ trong mắt hắn, hơn nữa trực tiếp chui ra từ trong nhãn cầu.

Một lát sau, lỗ mũi, lỗ tai, thậm chí trong miệng của hắn đều bắt đầu chui ra mấy con rắn rất nhỏ, và cơ thể hắn đột nhiên phồng lên giống như một quả bóng đang được thổi phồng, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể của hắn nổ tung, máu thịt bay tung toé, và bên trong đống máu thịt đó, một đống rắn quằn quại trườn quanh.

Ba đệ tử còn lại lập tức nôn mửa.

Trường hợp này thật sự quá khiến người buồn nôn, nhưng lại khiến người cực kỳ kinh hoảng.

Nam nhân kia, quỷ dị khiến người sợ hãi. Rõ ràng hắn ta không làm gì cả, chỉ thờ ơ nói một câu với ánh mắt không chút cảm xúc, và điều khó có thể tưởng tượng đã xảy ra.

Nhìn cơ thể của mấy đệ tử thủ vệ run lẩy bẩy, nam tử xăm mặt hình rắn đột nhiên cười khẩy một tiếng, sau đó cười như không cười đến gần, có vẻ khá thân thiện, "Hay là như vậy, các ngươi hãy mở lối vào ra, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Như thế nào?"

Nhìn thấy hắn ta ôn tồn như vậy, giống như cảnh tượng giết người tàn bạo vừa rồi không phải do hắn ta tạo ra. Nhưng hắn ta nói sẽ cho bọn họ một con đường sống, làm sao biết đó là thật hay giả?

Nam nhân quỷ dị khó lường như vậy......

Nhưng môn quy của Phiêu Miểu Tông, nếu như tiết lộ lối vào tông môn, bọn họ cũng không có kết cục tốt. Vì vậy mấy người đều quyết định, quyết tâm sống chết đều không thể nói. Đúng ngay lúc này, không gian trước mắt bọn họ vặn vẹo một lát, ba đệ tử bị thương đều biến mất trong không khí.

Tại vị trí đó, có ba đệ tử mặc tông phục màu trắng xuất hiện. Thực lực của bọn họ, đương nhiên sẽ phải mạnh hơn rất nhiều so với những đệ tử thủ vệ vừa rồi.

Người đứng phía trước trông giống như thủ lĩnh của họ, khi vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt tối sầm lại. Sau đó hắn lại nhìn thấy đám người áo đỏ, có chút kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ các ngươi là...... Xích Địa Bát Ma?"

"Huýt! Quả nhiên là người có mắt." Nam tử xăm hình con trăn trên mặt huýt sáo một tiếng, hài hước nói, "Nhưng dù tới bao nhiêu người cũng đều phải chết. Ngoan ngoãn mở lối vào ra, để mấy ca ca vào trong sung sướng một phen, sau đó sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Chúng ta cần gì phải dùng lưỡi đao gặp nhau!"

Giọng điệu của hắn ta còn mang theo một chút tiếc hận, nghe giống như hắn ta thực sự không muốn động thủ tạo ra sự bất hoà, khiến cho mấy người phía sau hắn ta không nhịn được cười phá lên ha ha ha.

Gia hỏa này là người trẻ tuổi nhất trong tám người bọn họ, nhưng cũng là người không lựa lời và thích làm bộ làm tịch, đầu óc cũng thông minh linh hoạt nhất.

Thủ lĩnh đệ tử nội môn tự biết hiện tại bọn họ không phải đang đối mặt với kẻ địch bình thường, hơn nữa mỗi người đều sâu không lường được. Nếu đánh bừa chính là hạ sách, vì thế chỉ có thể dùng trí để thắng. Hắn lập tức nắm chặt hai tay, "Dường như Phiêu Miểu Tông và các vị không hề có thù hận, hơn nữa các vị tới từ Đông Cực Xích Địa xa xôi, cách nơi đây vạn dặm. Không biết vì sao các vị lại tới đây, còn giết đệ tử Phiêu Miểu Tông chúng ta?"

Đông Cực Xích Địa, đó là một nơi cực kỳ hung hiểm hỗn loạn. Nghe nói bởi vì địa giới cằn cỗi khốn khổ, nhân tính bị tôi luyện trở nên vô cùng đáng sợ, gần như có thể nói là vô nhân tính. Đó là một đám những tên côn đồ giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm.

Nhưng điều đó không thể có nghĩa bọn họ là một đám người man rợ, tứ chi phát triển đầu óc đơn giản. Ngược lại, có một số người cực kỳ thông minh, hơn nữa ý chí được tôi luyện trở nên rất cường đại, thân thủ cũng cực kỳ bất phàm.

Những người sống trong khốn cảnh như vậy, thường sẽ là những người cực kỳ đáng sợ.

Bởi vì tiềm năng của bọn họ được kích thích và phát huy một cách vô hạn, tới mức mạnh nhất. Năng lực chiến đấu của bọn họ không phải là con đường mà những người tu luyện bình thường có thể sánh được.

Và nổi tiếng nhất ở Đông Cực, không phải người ăn thịt người, cũng không phải xương cốt khắp nơi không có một ngọn cỏ, mà là Xích Địa Bát Ma tiếng tăm lừng lẫy này.

Nghe nói mấy người này đều không phải là người bình thường, mà là nửa người nửa thú, do nhân loại giao phối với linh thú sinh ra. Vì vậy, chẳng những bọn họ có được trí tuệ của nhân loại, còn có được lực lượng cường đại của thú loại, tốc độ phản ứng nhanh như chớp, còn có kinh nghiệm sống hoang dã phong phú, gần như có thể xưng bất khả chiến bại.

Những vùng đất cực Đông rất đặc biệt, ở đó có một loài thực vật lỏng thần kỳ. Nếu uống nó một thời gian dài, có thể rèn luyện thể lực, thậm chí các cơn đau cũng được chữa lành một cách nhanh chóng.

Người ta đồn rằng, Xích Địa Bát Ma không sợ đao thương kiếm kích, không chết cũng không bị thương. Những hình xăm trên mặt chính là những con thú cộng sinh với bọn họ, có thể triệu hoán sử dụng, lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ, nghe rợn cả người.

Những người được nhận vào Phiêu Miểu Tông đều không phải là những người bình thường, bọn họ sao có thể chưa từng nghe tới tên tuổi của Xích Địa Bát Ma?.

Vì thế nên khi sư huynh thủ lĩnh nói ra tên này, bọn họ theo bản năng bắt đầu hiện lên một chút sợ hãi. Đó chính là Xích Địa Bát Ma! Đụng phải bọn chúng, bọn họ có thể có đường sống hay sao?

Hôm nay đúng là xui xẻo tột cùng!

Người ta thường nói, người Đông Cực dã man hung tàn, nhưng Xích Địa Bát Ma thật ra lại là một loại khác. Những hình xăm linh thú trên mặt bọn chúng trông khá dữ tợn đáng sợ, nhưng diện mạo của bọn chúng lại khá ưa nhìn.

Trước mắt nhìn thấy những đệ tử Phiêu Miểu Tông này khách khí và cung kính như thế, tám người bọn họ cũng cảm thấy thoải mái một chút, có lòng tốt mở miệng giải thích, "Nghe nói trên đại lục Tuyền Ky, thực lực Phiêu Miểu Tông là mạnh nhất, đứng đầu trong các tông môn. Vì vậy đám thôn phu sơn dã chúng ta đã nghĩ đến việc mở rộng kiến thức, muốn xem sức mạnh đó như thế nào. Mấy ca ca chúng ta đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa từng gặp địch thủ, vì thế tới đây lãnh giáo một vài chiêu."

Những lời này đều do nam tử xăm mặt hình con trăn nói ra. Từ trước tới nay miệng lưỡi hắn ta vẫn luôn nhanh nhẹn, hơn nữa có thể bắt chước những thư sinh nói chuyện văn vẻ, đương nhiên có đủ tài ăn nói.

Nghe thấy hắn ta tự xưng là thôn phu sơn dã, còn muốn lãnh giáo một vài chiêu, quả thực hoàn toàn khác với bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, tàn bạo khát máu thường ngày, dù thấy thế nào đều cảm thấy khôi hài. Mấy người kia nhìn hắn ta đều không nhịn được bật cười thành tiếng.

Gia hỏa này quả thực da mặt quá dày.

Đệ tử Phiêu Miểu Tông không nói nên lời, thầm nghĩ nếu như vừa rồi không nhìn thấy thủ đoạn người này hại chết đồng môn bọn họ tàn nhẫn như thế nào, có lẽ sẽ tin những lời hắn ta nói một chút. Hiện tại trông có vẻ như bọn chúng đang cố ý khiêu khích bọn họ.

Thủ lĩnh đệ tử nghe thấy vậy, nhíu mày cân nhắc trong lòng một lát, sau đó chắp tay thi lễ nói, "Không biết các vị có thể nghe tại hạ nói một lời hay không? Ba ngày sau là đại hội thí luyện Phiêu Miểu Tông, các đệ tử tông môn đều sẽ cùng nhau tranh tài, tuyển chọn ra một trăm người đứng đầu. Nếu các vị muốn lãnh giáo, không bằng ba ngày sau lại đến. Lúc đó không những các vị có thể nhìn thấy những trận giao đấu xuất sắc trong đại hội, mà có thể khiêu chiến những đệ tử ưu tú của chúng ta, học hỏi lẫn nhau. Đó chẳng phải là cách tốt nhất cho cả hai bên hay sao?"

Tên đệ tử này ăn nói khá tốt, đối mặt với đám côn đồ bực này chẳng những không kinh hoảng sợ hãi chút nào, ngược lại còn mồm mép rất rõ ràng, ôn hoà bình tĩnh nói chuyện, tâm tính khá mạnh mẽ.

Hành động này của hắn cũng khiến cho Xích Địa Bát Ma có cái nhìn tốt hơn về hắn một chút.

"Lời ngươi nói có trọng lượng không? Chẳng phải Phiêu Miểu Tông...... cấm người ngoài tiến vào hay sao?" Nam tử xăm hình con trăn trên mặt cười như không cười nói.

"Các hạ có điều không biết, đại hội thí luyện không phải cử hành ở trong tông môn, vì thế các hạ không cần nghi ngờ những lời ta nói. Nếu như các hạ có thể nghe ta một lời, ba ngày sau quay lại, ta trở về chắc chắn sẽ bẩm báo lại tất cả cho tông chủ. Các vị Xích Địa Bát Ma đều là cao thủ hiếm gặp, chắc chắn tông chủ sẽ rất hoan nghênh các ngươi." Nam tử hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp, "Dù sao so với chuyện bị khinh thường vì công kích ép buộc đối phương, không bằng thoải mái hào phóng tiến vào làm khách. Ta tin rằng các vị sẽ thích phương thức thứ hai hơn."

Mấy người Xích Địa Bát Ma liếc nhìn nhau, có vẻ âm thầm đồng ý với những lời này.

"Ngươi thật ra cũng rất can đảm. Nếu đã như vậy, mấy ca đây sẽ tin ngươi một lần. Ngươi hãy quay về nói rõ với tông chủ các ngươi, ba ngày sau chúng ta sẽ tới đây làm khách." Nam tử xăm hình con trăn trên mặt cười tủm tỉm nói, sau đó biến mất cùng với những người kia.

Tất cả các đệ tử còn sợ hãi trong lòng lau mồ hôi trên trán, may mắn không còn nguy hiểm nữa.

"Sư huynh, may mà có ngươi ở đây, nếu không hôm nay chúng ta đều khó thoát chết!"

~~~ Hết chương 116 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com