Kết Hôn Với Bạn Thân

Chương 6



Tôi nhất thời không hiểu lời này của Ôn Bất Kiến có ý gì. Tựa vào ghế nghiêng đầu nhìn sang. Ôn Bất Kiến cúi đầu, để lộ đường cong gáy.

"Tần Minh Minh à, trong mắt em, anh thực sự là người sẽ lấy hôn nhân ra đùa giỡn sao?"

Tôi nghĩ một lúc lâu, mới theo kịp mạch suy nghĩ của anh ấy.

"...Nhưng mà, kể từ khi anh bắt đầu hẹn hò, anh vẫn luôn nói với tôi, kiểu công tử phong lưu như anh, sẽ không bao giờ quay đầu lại."

Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Thế là, tôi lại chìm vào im lặng.

Ôn Bất Kiến cũng ngẩng đầu, tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn tôi. Cũng không biết, hai chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy bao lâu.

Anh ấy mở miệng nói: "Anh muốn bắt đầu từ năm 18 tuổi lên đại học, nhưng mà như vậy hình như phải nói rất lâu."

"Theo lý mà nói, anh đã đợi lâu như vậy rồi, không nên vội vàng như thế."

"Nhưng mà, đột nhiên anh không muốn nhịn nữa."

"Tần Minh Minh, em thực sự không cảm nhận được anh thích em sao?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Thật sự là không cảm nhận được chút nào sao?"

Thứ đáp lại anh ấy, là một khoảng lặng. Mãi đến khi về nhà, anh ấy nói "ngủ ngon" với tôi, tôi cũng không đáp lại một lời.

Lời nói của anh ấy, tôi nhất thời không tiêu hóa nổi. Nằm trên giường, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

Vậy là – Ôn Bất Kiến thích tôi ư? Hơn nữa còn thích 12 năm? Anh ấy tại sao lại thích tôi? Thích tôi mà tại sao lại đi hẹn hò với người khác? Tôi cũng coi như có chút nhan sắc, có phải là không có được, nên mới tơ tưởng không? Có được rồi... cũng sẽ chia tay như những người bạn gái trước của anh ấy ư? Ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa sao?

Nói thật lòng, từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghĩ đến rất nhiều cách mình sẽ trải qua cuộc đời này, nhưng duy nhất không có cách nào là không có Ôn Bất Kiến.

Cốc cốc.

Cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc cốc.

"Dậy đi con! Mấy giờ rồi mà còn ngủ!"

"Mẹ ơi~ Con ngủ thêm mười phút nữa!"

"Còn mười phút nữa ư? Người ta Khê Khê đợi con nửa tiếng rồi đó!"

Tôi bật dậy? Ôn Bất Kiến đến nhà tôi ư? Anh ấy không sao chứ?

Ban đầu định mặc đồ ngủ ra ngoài, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôm qua, tôi lại có chút sĩ diện. Chải lại tóc, thay một chiếc váy rồi mới ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mẹ, sáng nay ăn gì ạ?"

Mẹ tôi nhét hộp sữa vào tay tôi: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, con xem mấy giờ rồi? May mà người ta Khê Khê đợi con đi ăn sáng đó."

"..." Ừm, quả nhiên cái tên Khê Khê này, ẻo lả quá đi mất!

Ôn Bất Kiến thì lại thản nhiên: "Đi thôi, anh đưa em đi ăn sáng."

"...Tôi đang giảm cân, không đói."

Ôn Bất Kiến còn chưa kịp lên tiếng, mẹ tôi đã cầm cây cán bột đi đến.

"Giảm cân? Giảm cái gì mà giảm?"

"Suốt ngày không học cái tốt, công chức cần giảm cân sao?"

"Mẹ nói cho con biết, con mà còn giảm cân nữa thì đừng nhận mẹ này nữa!"

"Con có biết không, con gái dì Vương ở căn hộ bên cạnh bị chán ăn đó! Chính là do giảm cân mà ra đó, cô bé đó còn tự ép ói, giờ thì hay rồi nhỉ, ốm yếu bệnh tật trông đáng thương biết bao?"

Tôi mím môi, chạy lon ton ra cửa: "Đi thôi, đi ăn sáng thôi."

Ôn Bất Kiến cười đi ra, khoác áo vest lên người tôi.

"Giữa mùa hè, cũng chẳng lạnh, không cần thiết đâu."

"Bây giờ mới bảy rưỡi, hơn nữa trời âm u, không có nắng, đừng để bị cảm lạnh."

“Bảy… bảy rưỡi á?”

Trời đất ơi, tôi là đi ăn cơm hay đi quân sự vậy?

Đúng là cuối tuần mà...

Nhưng đã ra đến đây rồi, đành cứng đầu làm tới thôi.

Trên đường đi, Ôn Bất Kiến cứ tìm chuyện để nói, tôi thì thi thoảng họa vài câu, phần lớn thời gian đều cắm mặt vào điện thoại.

Đừng hỏi, hỏi là bận việc đấy.

“Em đang làm gì vậy?”

Hỏi thật đấy à?

Tôi ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh nói, “Giải quyết chút việc công ấy mà.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com