Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh

Chương 12



[Nhật ký của Cầu Cầu]



Tuần đầu tiên đi mẫu giáo, ba mẹ bắt đầu cư xử rất kỳ lạ.

Rõ ràng ngày nào cũng nói chuyện với nhau, nhưng Cầu Cầu lại thấy họ cách xa lắm, chẳng vui vẻ gì cả.



Một ngày nọ, mẹ bảo với Cầu Cầu là sẽ chuyển ra ngoài ở không dẫn ba đi.

Cầu Cầu tiếc ba lắm, nhưng lại sợ mẹ buồn.

Thế là đành… tạm thời bỏ rơi ba vậy.



Ngày thứ hai sau khi dọn ra ngoài, Cầu Cầu nghe thấy tiếng ba trong phòng.

Ba mẹ đang cãi nhau sao?

Cầu Cầu lén nhìn qua khe cửa.

Ơ… Họ đang ôm nhau kìa!

Thì ra là đang "phát cẩu lương"* nha.



Sau đó hôm đó, ba còn đưa Cầu Cầu đi bệnh viện làm cái gì đó gọi là… “kiểm… định”.



Ba mẹ vẫn còn cãi nhau. Mẹ bảo không cho ba vào nhà. Nhưng ngày nào ba cũng đến.

Dù ngoài miệng mẹ không nói gì, nhưng Cầu Cầu biết, mẹ rất vui khi ba đến.



Cầu Cầu đã ở nhà này rất lâu rồi… Mãi đến khi Cầu Cầu có em trai – em gái. 

--------------------------------------------

[Ngoại truyện – Góc nhìn của nam chính]



1



Chu Trạch đã đến gặp tôi. Tôi biết hắn là vị hôn phu cũ của Tiểu Tiểu, cũng là cha ruột của Cầu Cầu.

Tôi buộc phải thừa nhận, tôi rất ghen tị với hắn.

Hắn đã chiếm trọn những năm tháng thanh xuân của cô ấy, để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Còn tôi, chỉ ở bên Tiểu Tiểu vài năm ngắn ngủi. Lại hơn cô ấy năm tuổi… cũng chẳng còn trẻ nữa rồi.



Chu Trạch không ngừng ám chỉ, bảo tôi nên chủ động đề nghị ly hôn.

Ý của hắn là… Tiểu Tiểu vì cảm kích tôi nên ngại mở lời.

Đây là lần đầu tiên trong đời, vì một câu nói của người khác mà tôi phải do dự nhiều đến vậy.



Cả buổi chiều tôi ngồi trong văn phòng, cân nhắc thiệt hơn.

Sau cùng, tôi nhận ra… mình không bằng được Chu Trạch.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi yêu cô ấy.

Không muốn cô ấy phải mang bất kỳ gánh nặng hay nuối tiếc nào trong đời.

Thế nên, tôi bảo luật sư chuẩn bị sẵn một bản đơn ly hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng khoảnh khắc cầm bản thảo trên tay, tôi hối hận rồi.

Tôi muốn thử giữ lấy cô ấy, muốn nỗ lực, dù chỉ một lần.



Nghĩ thông rồi, tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh.

Ánh mắt liếc thấy món quà Chu Trạch để lại trên bàn. - Là quà tặng dành cho Tiểu Tiểu.

Vì an toàn, tôi mở hộp ra kiểm tra. Bên trong là một chiếc vòng tay nạm kim cương vụn.



Tôi chẳng buồn để tâm. Tôi biết rõ, Tiểu Tiểu chắc chắn không thích loại đá vừa nhỏ, vừa không đủ trong như thế này.

Thế thì đỡ phải mang về, tránh để cô ấy nhìn thấy rồi khó chịu.

Dù gì, tôi vẫn tốt hơn Chu Trạch một chút.



Vì sinh nhật của Tiểu Tiểu, tôi đã cất công mua một viên kim cương hồng thô và một chiếc vòng ngọc phỉ thúy. Nhưng người thợ tôi thuê lại chậm tiến độ.

Tôi thật sự rất tức giận.

Cuối cùng, món quà sinh nhật dành cho cô ấy chỉ còn lại mỗi chiếc vòng ngọc. Liệu cô ấy có không thích không?

Tôi đã không thể tìm được món nào thay thế.

Đành mang theo chiếc vòng, hy vọng cô ấy hiểu lòng tôi.



Tối hôm đó trở về, tôi hơi lo lắng. Vừa vào cửa đã cảm thấy không khí có gì đó là lạ.

Tiểu Tiểu ngồi một mình trên sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trà.

Tôi nhìn theo tầm mắt cô ấy.

Là chiếc vòng tay nạm kim cương vụn.

Giống hệt với món quà Chu Trạch để lại.



Tay tôi run nhẹ.

Quả nhiên, tối nay cô ấy rất khác. Rõ ràng là không còn kiên nhẫn với tôi như trước.

Ngay cả quà cũng không thèm nhận.

Phải chăng… cô ấy sắp thật sự rời xa tôi?

Tôi lỡ lời, nói sai một câu, khiến cô ấy giận dữ, đề nghị ly hôn ngay tại chỗ.

Tôi định lấy Cầu Cầu ra làm lý do để giữ cô ấy lại.

Nhưng nói đến nửa chừng, tôi chợt nhớ, Cầu Cầu là con ruột của một người đàn ông khác.



Tối đó chúng tôi không ai nhường ai.

Cô ấy không vào phòng ngủ, mà sang phòng con trai.

Tôi thừa nhận. tôi là kẻ hèn hạ. Thừa lúc cô ấy ngủ say, lén bế cô ấy về lại phòng ngủ hai vợ chồng.

Cô ấy mơ màng nhìn tôi, lẩm bẩm:

“Không phải anh nói sẽ chăm sóc em cả đời sao?”



Khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngâm trong axit chua loét, sôi sùng sục.

Tôi không giỏi ăn nói nên câu nói đó chắc chắn không phải từ tôi.

Chỉ có thể là… Chu Trạch.

Tôi chẳng thể làm gì, chỉ biết ôm cô ấy thật chặt, thật chặt. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com