Bọn họ không hỏi nữa, tạm biệt rồi rời khỏi. Từ Hi Nhiễm hơi chột dạ liếc nhìn Tưởng Dư Hoài, cũng may sắc mặt Tưởng Dư Hoài không thay đổi nhiều.
"Bạn cùng phòng của tôi không biết tôi đã kết hôn, hơn nữa hai bạn cùng phòng kia rất thích buôn chuyện, cho nên tôi..."
"Không có việc gì." Tưởng Dư Hoài nâng cổ tay nhìn thời gian: "Thời gian không còn sớm, buổi chiều tôi còn có cuộc họp."
Tuy rằng Từ Hi Nhiễm không nhìn ra điều gì khác thường trên mặt Tưởng Dư Hoài. Nhưng không biết tại sao, cô có cảm giác hình như anh hơi tức giận.
Cũng đúng, giới thiệu chồng mình là anh trai của mình, giống như kết hôn là một chuyện không tiện nói ra ngoài vậy. Từ Hi Nhiễm cũng hối hận, vừa rồi không nên nhanh mồm nhanh miệng vội giới thiệu anh là anh trai cô. Không phải bình thường anh đối với cô rất tốt à? Từ Hi Nhiễm vốn muốn giải thích với anh một chút, nhưng Tưởng Dư Hoài đã nói A Văn lái xe đi rồi.
Chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh cảm giác của cô lúc đó không sai. Mà cô cũng đã biết câu "anh ấy là anh tôi" của cô đã tạo thành hậu quả như thế nào. Một khoảng thời gian rất dài cô cũng không dám nhìn thẳng vào xưng hô "anh trai" này. Nếu có thể quay ngược thời gian, nếu cô có thể lựa chọn, cô tuyệt đối, tuyệt đối, có c.h.ế.t cũng không nói ra hai chữ "anh trai" này.
Từ Hi Nhiễm thảo luận với giảng viên đến buổi tối. Thời gian quá muộn nên cô gọi điện thoại cho Tưởng Dư Hoài, nói anh đừng bảo người tới đón cô, cô ở lại trường học. Tưởng Dư Hoài cũng không nói gì.
Chiều hôm sau Từ Hi Nhiễm mới gặp Tưởng Dư Hoài, hai người cùng ăn cơm. Tưởng Dư Hoài với cô nói: "Ngày mai tôi phải bay ra nước ngoài, họp xong sẽ bay thẳng từ nước ngoài về Lạc Thành. Tổng công ty bên Lạc Thành rất nhiều việc, tôi không thể rời đi quá lâu."
Từ Hi Nhiễm nghe vậy hơi sửng sốt, hỏi: "Ngày mai đi sao? Bao giờ đi?"
"Đi buổi sáng."
Từ Hi Nhiễm trở lại phòng, cô dựa lưng vào cửa, không rõ trong lòng là cảm giác gì. Ngày mai, ngày mai anh muốn đi. Cô cảm thấy khó hiểu, cô và anh quen biết không lâu, cơ hội ở chung cũng không nhiều, cô không biết tại sao khi anh muốn đi cô lại cảm thấy hụt hẫng.
Đúng lúc hôm sau Từ Hi Nhiễm không có tiết học, cô cùng anh đến sân bay. Sau khi xuống xe, Tưởng Dư Hoài với cô nói: "Lát nữa tôi bảo A Văn đưa em về trước rồi đón chuyến bay khác qua bên kia sau."
Từ Hi Nhiễm vội nói: "Không cần không cần, tôi tự lái xe về được, không cần chậm trễ vì tôi."
"Không chậm trễ." "..."
"Tôi đi làm thủ tục."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh nói như vậy nhưng vẫn chưa đi, nhìn cô, như đang đợi gì đó. Nhưng Từ Hi Nhiễm không nói gì, cô cũng không biết nói gì.
Không biết có phải thấy cô không phản ứng hay không, sau khi anh dừng lại một lúc thì xoay người. Từ Hi Nhiễm nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô nghĩ tới lần đầu tiên anh tiễn cô ra sân bay.
Đó là lần đầu tiên có người tiễn cô sau khi cô lên đại học, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được người khác quan tâm, chờ đợi. Anh là người nhà mới của cô, là chồng cô.
Không cần cô ăn nói khép nép cầu xin đã đưa học phí cho cô, sinh hoạt phí có xài thế nào cũng không hết, và cả thỏ con Stella Lou mà cô thích nhất kia nữa.
Những cảm xúc mãnh liệt chợt đan xen trong lòng, cô không nỡ xa anh, cô rất muốn ôm anh.
Lần tạm biệt này có lẽ chỉ có thể đợi đến nghỉ đông mới có thể gặp anh.
Cuối cùng cô cũng cố lấy dũng khí gọi anh lại: "Anh Dư Hoài." Anh dừng chân quay lại nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Từ Hi Nhiễm nhát gan, không đủ tự tin, luôn sợ hãi bày tỏ mình. Dù sau khi gả cho anh đã có thay đổi, nhưng bản chất tự ti vẫn còn đó.
Thế nhưng hiện tại, cô vượt qua tất cả tất cả những thứ ngăn cô bày tỏ. Cô chạy tới, ôm lấy eo anh. Trái tim đập nhanh hơn, động tác cũng rất cứng ngắc, sợ hành động đột ngột của mình sẽ khiến anh cảm thấy xúc phạm. Nhưng cô cũng không vì sợ hãi rụt rè mà buông ra. Cô ghì c.h.ặ.t t.a.y trên eo anh, dán cả khuôn mặt lên n.g.ự.c anh, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim của mình và nhiệt độ trên người anh.
Xung quanh người đến người đi, nhưng cô giống như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình. Không cảm nhận được gì khác, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ, ôm anh, ôm anh, ôm anh.
Không biết ôm bao lâu, đến tận khi nhịp tim dần dần ổn định, cô phục hồi tinh thần, ngạc nhiên vì sự liều lĩnh của mình, cô ngại quá buông lỏng tay ra.
"Tôi..." Cô cúi đầu, không dám nhìn mặt anh. Cô muốn giải thích hành vi của mình, thế nhưng mở miệng rồi lại không biết nên nói gì.
Rồi sau đó cô nghe được một tiếng cười khẽ tiếng, cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh thật sự đang cười với cô. Có lẽ đã ngồi trên cao quá lâu, anh luôn nói năng thận trọng. Rất ít khi cô nhìn thấy anh cười, khi anh cười rộ lên thật sự rất đẹp. Cho dù chỉ hơi cong khóe miệng, nhưng cả khuôn mặt đều bởi vì độ cong này mà như bừng sáng.
Cô như mất hồn vì nụ cười của anh. Đến khi nhận ra mình thất lễ, cô lập tức đỏ mặt cúi đầu. Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, anh lại đột nhiên duỗi qua tay ôm lấy eo cô. Anh nắm cả eo cô kéo cô lại gần, cô bất ngờ không kịp phòng bị va vào n.g.ự.c anh. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, đối diện là một khuôn mặt dần tới gần, cùng với hơi thở ngày càng đậm của anh.
Hô hấp của Từ Hi Nhiễm ngừng lại trong nháy mắt. Lúc đôi môi hơi mỏng của của anh dán lên môi cô, đôi môi mềm lại mang theo chút cảm giác mát lạnh, dán lên rồi nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.