Trình Vân Khải nhíu mày, né tránh nụ hôn của cô ta: “Hôm qua ngủ không ngon, toàn là mùi khói thuốc.”
“Em cũng không chê.”
Cô ta đuổi theo cọ cọ môi anh ta, trong lòng Trình Vân Khải phiền muộn, anh ta không có tâm tình thân thiết, nhưng cũng không chống lại được Triệu Niệm Gia làm nũng lấy lòng. Cô ta quấn lấy anh ta mấy lần, anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa.
Buổi tối, Trình Vân Khải ôm cô ta nằm trên giường, cô ta làm ổ trong lòng anh ta ngủ say. Trút ra một hồi, tâm trạng dường như cũng trở nên tốt hơn, hoặc là, nhìn cô ta ở bên người sẽ khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Trình Vân Khải dùng ngón tay chạm lên mặt cô gái trong lòng, cô ta tựa như một con mèo nhỏ được vuốt ve mà cọ cọ ngón tay anh ta. Trình Vân Khải cười khẽ, tim cũng bất giác trở nên mềm mại.
Anh ta không muốn nghĩ đến chuyện của Từ Hi Nhiễm nữa. Anh ta và Từ Hi Nhiễm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô giống như người thân của anh ta. Nhìn người thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ xuất giá, anh ta thấy hụt hẫng cũng rất bình thường. Nhưng cho dù có là người thân thì cũng không thể luôn làm bạn bên cạnh anh ta, mà người sẽ đồng hành cũng anh ta cả đời chính là người anh ta yêu.
Nghĩ đến đây, anh ta buộc chặt cánh tay, ôm cô gái trong lòng chặt hơn.
Từ Hi Nhiễm và Tống Tình đến trung tâm mua sắm lớn nhất Lạc Thành. Tống Tình giới thiệu cho Từ Hi Nhiễm mấy thương hiệu. Từ Hi Nhiễm không muốn tiêu nhiều tiền tỏ ra mình là người hoang phí, nhưng lại không thể mua đồ quá rẻ khiến Tưởng Dư Hoài mất điểm. Vậy nên cô đã chọn một thương hiệu chất lượng mà giá cả lại phải chăng, nhưng một cái váy cũng phải hơn sáu nghìn tệ.
Lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm mua váy đắt như vậy, lúc quẹt thẻ tay cũng run rẩy. Hơn nữa cô biết thẻ phụ này liên kết với điện thoại của Tưởng Dư Hoài, cô quẹt thẻ anh sẽ nhận được thông báo đầu tiên. Không biết liệu anh có cảm thấy cô hoang phí hay không.
Chiếc váy lụa màu trắng, thiết kế hở nửa vai, phần trên váy được thiết kế ôm sát thân, phần thân dưới là làn váy bằng lụa mỏng.
Màu trên làn váy được thay đổi từ từ, từ trên xuống dưới, từ trắng sữa đến xanh nước biển. Lúc đi lại như có dòng nước quấn quanh, tiên khí cùng khí chất sang chảnh hòa thành một thể.
Tống Tình cảm thấy cô mặc chiếc váy này tuyệt đẹp, sau khi mua xong thì bảo cô mặc luôn.
Sau đó lại lại mua thêm chút quần áo và trang sức, tổng cộng tiêu gần ba vạn. Mỗi lần quẹt thẻ Từ Hi Nhiễm đều khiếp vía, nhưng Tống Tình an ủi cô, cô tiêu chút tiền ấy không đáng là bao. Hơn nữa hiện giờ cô và Tưởng Dư Hoài đã là vợ chồng, vợ tiêu tiền của chồng là đương nhiên. Mặc dù Tống Tình nói rất có đạo lý, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc nội tâm cô không yên.
Lúc hai người đi mua mỹ phẩm chăm sóc da, đúng lúc tới một quầy trang điểm đang làm hoạt động. Hai người thuận tiện trang điểm một chút, đi dạo xong đã gần bốn giờ, Từ Hi Nhiễm mời Tống Tình uống trà chiều.
Trình Vân Khải dẫn Triệu Niệm Gia đi quẹt thẻ ở mấy chỗ chơi vui của Lạc Thành. Đến buổi chiều hai người trở lại khách sạn, Trình Vân Khải hỏi Triệu Niệm Gia muốn làm gì buổi tối, Triệu Niệm Gia suy nghĩ nói: “Em muốn nghe anh hát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù Trình Vân Khải đã hai đêm không ngủ ngon, lại hút rất nhiều thuốc ảnh hưởng cổ họng, nhưng anh ta vẫn đồng ý: “Được.”
Hai người đi hát rất chán, vậy nên Trình Vân Khải rủ Hà Tinh Dịch và mấy bạn bè đi cùng. Hẹn xong Trình Vân Khải dẫn Triệu Niệm Gia đi tìm Hà Tinh Dịch. Hà Tinh Dịch thích ra ngoài chơi, biết khá nhiều KTV của Lạc Thành. Trình Vân Khải định để Hà Tinh Dịch chọn chỗ, vừa khéo có thể giới thiệu để Hà Tinh Dịch và Triệu Niệm Gia làm quen.
Hà Tinh Dịch vừa nghe muốn đi hát tất nhiên rất tích cực, tỏ vẻ có thể sắp xếp chỗ giúp. Bây giờ Hà Tinh Dịch không độc thân, muốn ra ngoài chơi tất nhiên sẽ dẫn bạn gái đi cùng. Cậu ta gọi điện thoại cho Tống Tình nói chuyện muốn đi hát, Tống Tình cũng đồng ý. Trình Vân Khải đón Hà Tinh Dịch xong vốn định đặt chỗ đi trước, Hà Tinh Dịch lại nói đi đón Tống Tình trước rồi cùng đi đặt chỗ sau.
Lúc này Tống Tình và Từ Hi Nhiễm đang uống trà chiều ở một cửa hàng bánh ngọt trong trung tâm mua sắm. Lúc gần năm giờ, điện thoại của Từ Hi Nhiễm vang lên, là Tưởng Dư Hoài gọi tới.
Nhìn thấy thông báo cuộc gọi của Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm hơi bất an, không biết có phải anh gọi tới hỏi cô chuyện quẹt thẻ quá nhiều không.
“Anh Dư Hoài.”Trong giọng nói của Từ Hi Nhiễm cũng có chút chột dạ.
“Em ở đâu?”
“Tôi ở Trung tâm thương mại Chính Hưng.” “Đúng lúc tôi ở gần đó, tôi qua đón em.”
Hóa ra muốn tới đón cô, Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm đáp: “Được.”
“Ông chú nhà cậu gọi tới hả?” Tống Tình tò mò hỏi. “Ừm, anh ấy nói muốn tới đón tớ.”
“Uầy uầy uầy, ông chú còn rất biết quan tâm đấy.”
Sau khi Từ Hi Nhiễm cúp điện thoại. Không lâu thì Hà Tinh Dịch gọi tới, Tống Tình bảo cậu ta lên đón cô ấy. Cô ấy mua đồ, Hà Tinh Dịch vừa khéo làm công nhân khuân vác.
Trình Vân Khải đậu xe ở hầm để xe của trung tâm mua sắm, Hà Tinh Dịch xuống xe trước lắm miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, nghe nói hôm nay Tống Tình đi dạo phố cùng Hi Nhiễm, Hi Nhiễm cũng ở đó, muốn đi lên chào hỏi không?”
Trình Vân Khải nghe được tên Từ Hi Nhiễm thì hơi nhíu mày, anh ta còn chưa trả lời chợt nghe Triệu Niệm Gia ngồi ở ghế phụ nói: “Được, đương nhiên là muốn chào hỏi rồi.”
Trình Vân Khải cũng không nói gì, mở cửa xuống xe.