Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 40



Anh ta cho rằng lần này cũng giống vậy, chờ thêm một thời gian, anh ta dỗ dành một chút, mua cho cô một đống đồ ăn vặt, dẫn cô ra ngoài ăn đồ ngon, bọn họ lại có thể giống như trước kia.

Anh ta chưa từng nghĩ tới anh ta và Từ Hi Nhiễm sẽ càng lúc càng xa. Anh ta từng nghĩ cho dù về sau hai người có gia đình riêng thì cũng vẫn hòa thuận như hồi nhỏ. Thế nhưng hiện giờ anh ta mới phát hiện không phải như vậy, khi kết hôn, thật sự cái gì cũng khác.

Một người đàn ông sẽ xuất hiện bên cạnh cô, sẽ hưởng thụ sự vui vẻ của cô, hưởng thụ mỗi ngày trong tương lai của cô. Người đó cũng sẽ chọc cô khóc sao? Người đó cũng sẽ dỗ dành cô như mình đã dỗ dành cô ư?

 

Mà cô sẽ rơi lệ vì người đàn ông khác sao?

Giống như quãng đời còn lại của cô đều không liên quan gì đến mình.

Trình Vân Khải đ.ấ.m mạnh lên vô-lăng, một tiếng còi chói tai lập tức vang lên, mấy động vật nhỏ trong bụi cỏ bên cạnh bị dọa chạy tứ phía.

Ngày đầu tiên ở nhà mới, Từ Hi Nhiễm có một đêm mộng đẹp. Ngày hôm sau thức dậy hơi muộn, trong nhà chỉ có bác Thẩm.

Bác Thẩm đưa cho cô một tấm thẻ, nói: “Cậu Tưởng đã đi làm rồi, đây là cậu Tưởng dặn tôi đưa cho cô, cậu ấy nói cô có cần gì thì mua.”

Từ Hi Nhiễm nhận thẻ, mật mã được viết ở mặt sau thẻ, đây là thẻ phụ của anh.

Bác Thẩm đã chuẩn bị xong bữa sáng, Từ Hi Nhiễm đi qua, bác Thẩm cầm cái bát nhỏ múc cháo giúp cô. Từ Hi Nhiễm thấy thế vội nói: “Để cháu tự làm là được.” Cô không quen để người khác chăm sóc.

Ăn sáng xong, Từ Hi Nhiễm cầm điện thoại lên xem, Tống Tình gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

“Ngày đầu kết hôn cảm giác thế nào? Có phải khi anh Tưởng đối mặt với cô vợ yểu điệu như cậu thì không nhịn được, vừa bắt đầu là không thể dừng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cậu nói bậy bạ gì đó?”

“Tớ nào có nói bậy chứ. Cậu thử nghĩ xem, anh ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, lớn tuổi như vậy, đối mặt với một cô gái nhỏ thân thể mềm mại thì có thể nhịn sao?”

“Cậu đừng nói linh tinh, tớ và anh Tưởng chia phòng ngủ, hơn nữa tớ mới phẫu thuật xong, cũng không thể làm gì.”

“Cũng đúng nhỉ, vậy xem ra anh ấy rất quan tâm cậu. Nhưng cưới một cô vợ xinh đẹp mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, chắc nhịn cũng khó chịu lắm. Hơn nữa tớ nghe nói người tàn tật ít nhiều gì cũng có vấn đề về tâm lý. Đằng này lại còn là lão già tàn tật, quanh năm thiếu nhu cầu về phương diện kia, nói không chừng đến lúc có thể ăn, anh ấy sẽ ăn rất biến thái, làm cậu mệt đến mức mấy ngày không xuống giường được ấy.”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy mặt đỏ lên, nhíu mày hỏi: “Có nghiêm trọng như vậy không?”

Tống Tình: “Ha ha ha, xem cậu bị dọa kìa, có nghiêm trọng như vậy không tớ cũng không nói chính xác được, đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Từ Hi Nhiễm nghĩ đến dáng vẻ của Tưởng Dư Hoài, tính cách lạnh lùng, cư xử nho nhã lễ độ, thấy thế nào người như vậy cũng không giống biến thái.

Buổi sáng, Từ Hi Nhiễm làm bài tập một lúc, không có chuyện gì làm nên cô đi dạo xung quanh để làm quen hoàn cảnh. Khu biệt thự này rất lớn, bên ngoài khu biệt thự có cửa hàng tiện lợi và trung tâm mua sắm, sinh hoạt cũng rất tiện. Biệt thự có tất cả bốn tầng, hai tầng hầm và hai tầng trên mặt đất. Tầng hầm hai chủ yếu dùng để đậu xe, tầng hầm một có một phòng tập thể thao và phòng luyện hát, còn có một phòng chiếu phim. Tầng một là phòng khách lớn, nhà ăn và phòng của bảo mẫu, tầng hai là phòng ngủ và phòng để quần áo. Mái nhà có một sân thượng, trên sân thượng trồng hoa cỏ, bàn ghế mây được đặt giữa hoa cỏ, lúc rảnh không có việc gì làm có thể uống trà ngắm cảnh ở đây.

Sau biệt thự có một bãi cỏ, thỉnh thoảng sẽ có thợ làm vườn tới cắt tỉa, hoa hồng và cây thường xuân leo đầy rào chắn bên ngoài bãi cỏ. Đỏ xanh đan xen, bị tường rào cản ánh sáng, hai màu đỏ xanh rất đậm, giống một bức tranh sơn dầu có nhiều mảng tối, ngắm vào lúc chạng vạng thì còn đẹp hơn.

Bên ngoài rào chắn là một dòng sông, mặt sông không rộng, nước sông trong veo, sông được đào thủ công để trang trí cho khu biệt thự. Trên rào chắn có một cái cửa gỗ, từ cửa gỗ đi xuống mấy bậc đá là có thể đến bờ sông. Bên ngoài mỗi căn biệt thự đều buộc một cái thuyền nhỏ, căn biệt thự của Tưởng Dư Hoài cũng có. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người sống quanh đây chèo thuyền nhỏ trên sông.

Tóm lại nơi này hoàn cảnh tuyệt đẹp cuộc sống thoải mái, sinh hoạt và nghỉ dưỡng kết hợp, sống ở đây quả thật rất hưởng thụ.

Đến buổi chiều, bác Thẩm giặt chăn, Từ Hi Nhiễm giúp bà ấy mang ra sân sau phơi. Bác Thẩm thấy cô dễ nói chuyện lại không ra vẻ ta đây, cũng bắt đầu tán gẫu việc nhà với cô. Trong lúc nói chuyện phiếm, Từ Hi Nhiễm biết được bác Thẩm có một người con gái, đã kết hôn sinh con. Phơi quần áo xong bác Thẩm sẽ có thời gian nghỉ ngơi, bà ấy thích đặt một cái ghế ở sân sau gọi video cùng con gái và cháu ngoại.

Từ Hi Nhiễm nhìn bác Thẩm gọi video nói chuyện phiếm với con gái thì rất hâm mộ. Nếu mẹ cô còn sống, có lẽ giờ phút này cô cũng sẽ gọi video nói với bà, hiện giờ cô ở nhà mới mọi chuyện đều ổn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com