Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 38



Anh giãn đôi mày điềm tĩnh ra, xem ra cũng khá vừa lòng với xưng hô này.

“Tôi không tham gia cũng không cách nào hỏi chuyện quá khứ của em, nhưng bây giờ em đã là vợ của tôi, dọn sạch chuyện quá khứ đi.”

Tuy anh nói rất bình tĩnh, nhưng Từ Hi Nhiễm lại cảm thấy trong lời này có ý cảnh cáo.

Cô gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Trình Vân Khải hút thuốc hồi lâu, đến tận khi trời tối hẳn anh ta mới về nhà. Nhà Trình Vân Khải ở một khu dân cư sang trọng của Lạc Thành, mẹ Trình Vân Khải - Viên Mẫn nhìn thấy anh ta trở về thì rất bất ngờ.

“Không phải con nói kỳ nghỉ hè này sẽ không về sao? Sao đột nhiên lại trở về vậy? Bạn gái con thì sao?”

Viên Mẫn cũng biết chuyện Trình Vân Khải có bạn gái. Thật ra, lúc mới nghe được chuyện này bà ấy cũng không quá vui. Bà ấy vẫn luôn nghĩ Trình Vân Khải và Từ Hi Nhiễm sẽ ở bên nhau, nhưng con trai thích thì bà ấy cũng không tiện nói gì. Đương nhiên Viên Mẫn cũng không biết chuyện Trình Vân Khải và Từ Hi Nhiễm từng yêu đương một thời gian, hai đứa nhỏ không nói với bà ấy.

Viên Mẫn thấy vẻ mặt thất vọng của anh ta, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Con cãi nhau với bạn gái sao?”

“Không có, con đi gặp Hi Nhiễm.”

“Hửm? Vậy là cãi nhau với Hi Nhiễm hả?”

“Không cãi nhau, mẹ có biết chuyện cô ấy kết hôn không?”

Hiển nhiên Viên Mẫn bị dọa sợ rồi: “Hi Nhiễm kết hôn rồi? Chuyện xảy ra khi nào? Ai nói với con?”

Phản ứng của Viên Mẫn nằm ngoài dự kiến của Trình Vân Khải: “Cô ấy chưa nói với mẹ sao?”

Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài ở lại nhà cũ nhà họ Tưởng ăn cơm tối, vừa ăn xong thì có điện thoại, là dì Viên gọi tới, dì Viên hẹn cô ra gặp mặt. Từ Hi Nhiễm đoán chắc Trình Vân Khải đã nói với bà ấy chuyện cô kết hôn rồi.

Nơi gặp mặt cách nhà cũ nhà họ Tưởng không xa, Từ Hi Nhiễm nói với người nhà họ Tưởng có một người lớn quen biết đến tìm cô, bọn họ cũng không nói gì, còn sắp xếp xe đưa cô qua. Dì Viên tới trước, đã gọi cho cô rất nhiều đồ cô thích ăn, nhưng cô vừa ăn xong nên không ăn được nữa.



“Dì Viên, đã lâu không gặp.”

“Còn phải nói à, con, cái đứa nhỏ này, cũng không biết đến thăm dì.”

Viên Mẫn và mẹ Từ Hi Nhiễm là bạn thân, khi đó Từ Hi Nhiễm còn chưa được bố đón về thành phố lớn, sống với mẹ ở quê nhà tại một thành phố nhỏ. Viên Mẫn và chồng không lên thành phố lớn làm việc, hai người bạn thân quen ở cùng một chỗ, vẫn luôn qua lại thân thiết. Quan hệ của hai người cũng giống như Từ Hi Nhiễm và Trình Vân Khải, lớn lên ở một thôn nhỏ, sau đó lại cùng bám trụ ở thành phố để phát triển, hai người tương thân tương ái, quan hệ luôn rất tốt. Sau đó mẹ Từ Hi Nhiễm mất, Viên Mẫn thậm chí còn nghĩ tới việc nhận nuôi Từ Hi Nhiễm. Nhưng bố Từ Hi Nhiễm vẫn còn, Từ Xương Đông lại là người cực kỳ sĩ diện, con mình lại để người khác nuôi, ông ta cảm thấy người khác sẽ chê cười mình. Cũng vì Từ Xương Đông sĩ diện mà năm đó Từ Hi Nhiễm mới có thể học đại học. Nếu không, tốt nghiệp trung học xong cô sẽ phải làm công ở cửa hàng của gia đình.

Sau đó, Từ Hi Nhiễm được Từ Xương Đông đón về thành phố lớn. Vài năm sau, Viên Mẫn và chồng cũng đến thành phố lớn phát triển. Viên Mẫn hỏi thăm nhiều nơi tìm được Từ Hi Nhiễm, cũng tới thăm cô thường xuyên, thỉnh thoảng còn đón cô về nhà chơi, vẫn luôn đối xử tốt với cô.

Sau khi hai người chào hỏi đơn giản xong, Viên Mẫn đi thẳng vào vấn đề: “Dì nghe Vân Khải nói con kết hôn rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện lớn như vậy sao con lại không nói với dì?”

“Con còn chưa kịp nói, vốn hai nhà cũng bàn bạc đăng ký trước, còn hôn lễ thì để tổ chức sau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Con vẫn còn trẻ.”Viên Mẫn tỏ vẻ lo lắng: “Là ý của bố mẹ con sao?”



“Là bọn họ sắp xếp giúp con, nhưng con cũng rất hài lòng.”

“Có vừa lòng cũng không thể kết hôn sớm như vậy chứ, con còn đang đi học mà. Hi Nhiễm à, con nói thật với dì đi, có phải bố mẹ con ép con không, hay là con gặp phải chuyện gì khó xử? Nếu con gặp rắc rối thì cứ nói với dì, dì có thể giúp con.”

“Không có, không ai ép con, đối phương rất tốt với con, con cũng rất hài lòng về anh ấy.”

Từ Hi Nhiễm nói ngắn gọn cho Viên Mẫn về tình huống của Tưởng Dư Hoài. Lúc Viên Mẫn nghe được Tưởng Dư Hoài tuổi lớn còn tàn tật thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Sau khi nghe Từ Hi Nhiễm nói nhân phẩm anh rất tốt, gia cảnh cũng không tồi thì sắc mặt của bà ấy mới bớt nghiêm trọng hơn một chút.

Viên Mẫn vốn cho rằng Từ Hi Nhiễm còn trẻ như vậy đã lập gia đình, không phải bị ép thì cũng là có việc gì khó nói. Sau khi gặp mặt mới biết được cô cũng bằng lòng, Viên Mẫn thấy không khuyên cô được cũng chỉ đành từ bỏ. Lúc gần tạm biệt, Viên Mẫn vẫn lo lắng, bà ấy nắm tay Từ Hi Nhiễm nói với cô: “Có thời gian nhất định phải dẫn người đến cho dì xem, gặp chuyện tủi thân cũng phải nói với dì.”

Đến tận khi Từ Hi Nhiễm liên tục đồng ý bà ấy mới thả lỏng.

Sau khi tạm biệt dì Viên, Từ Hi Nhiễm lại được tài xế đưa đến nhà cũ nhà họ Tưởng. Sau khi ngồi cùng người lớn ở nhà cũ một lúc, Tưởng Dư Hoài dẫn cô rời khỏi.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai người lấy giấy đăng ký kết hôn, phải về ở trong nhà tân hôn. Nhà Tưởng Dư Hoài ở một khu biệt thự liền kề thuộc khu công nghệ cao. Tên khu dân cư là “Biệt thự Tương Hà”, cách Tập đoàn Thiên Hành của nhà họ Tưởng cũng rất gần.

Vali của Từ Hi Nhiễm đã được chuyển tới đây từ trước. Tài xế lái xe vào hầm để xe. Hầm để xe cũng là của tư nhân, nằm dưới hai tầng, có thang máy đi thẳng lên lầu.

Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài lên thang máy, trong lòng lo lắng thấp thỏm. Cửa thang máy mở ra, Tưởng Dư Hoài ra khỏi thang máy trước, Từ Hi Nhiễm theo sau.

Biệt thự kiểu Duplex*, không gian phòng khách rất lớn, trang trí chủ yếu theo phong cách hiện đại. Trên đỉnh đầu là chiếc đèn chùm to và sáng rủ xuống, đối diện còn có một cửa sổ sát đất từ sàn đến trần. Từ Hi Nhiễm nhìn bốn phía, mặc dù nơi này không lớn bằng nhà cũ nhà họ Tưởng, nhưng trang trí tinh xảo hơn, cũng phù hợp thẩm mỹ của người trẻ hơn.

*Duplex là căn hộ được thiết kế thông tầng giữa 2 tầng liền kề. Các căn hộ duplex thường nằm ở trên tầng cao của một tòa nhà.

Hầu hết các căn hộ Duplex đều nằm ở những vị trí đẹp như trung tâm thành phố, căn hộ nghỉ dưỡng, du lịch.

Từ Hi Nhiễm nhất thời cảm khái không thôi, đây là nơi cô ở sau này sao? Từ phòng nhỏ đến đây, khác biệt thật sự rất lớn, đến bây giờ cô vẫn luôn có một loại cảm giác không chân thật.

“Căn nhà này đã được sửa sang lúc mới mua, em xem có muốn sửa lại chỗ nào không, không hài lòng thì có thể sửa lại.”

Lời Tưởng Dư Hoài kéo suy nghĩ của cô về, Từ Hi Nhiễm vội nói: “Không có, tôi rất hài lòng, hơn nữa tôi cũng không bắt bẻ, có chỗ ở là được.”

“Hài lòng thì tốt.”Tưởng Dư Hoài nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”

Cuối cùng cũng nói tới chủ đề khiến Từ Hi Nhiễm không yên suốt quãng đường đến đây, cô thử vài lần mới cố lấy dũng khí hỏi: “Ừm, anh Dư Hoài, tôi... Buổi tối tôi ngủ phòng nào?”

Ánh mắt Tưởng Dư Hoài rơi vào người cô, trên mặt đột nhiên có thêm một loại biểu cảm cười như không cười. Sau đó, chỉ nghe thấy anh dùng một loại giọng điệu như lẽ đương nhiên nói với cô: “Đương nhiên là tôi ngủ ở đâu thì em ngủ ở đó.”

Từ Hi Nhiễm: “...”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com