Từ Hi Nhiễm bĩu môi nói: "Chắc chắn bọn họ sẽ không thừa nhận. Thật sự đã có một số chuyện xảy ra vào năm em sáu tuổi. Mẹ em qua đời, em được bố đón về nhà. Em nghe lén được chuyện bọn họ muốn đưa em đến trại trẻ mồ côi cho nên đã chạy ra ngoài.
Sau đó em đã gặp một chú cao lớn."
Tưởng Dư Hoài vốn đã quyết định sẽ không băn khoăn về việc cô có phải Tần Hi hay không nữa. Bây giờ cô đang mang thai, con của bọn họ cũng sắp ra đời, anh chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.
Nhưng nghe cô nói vậy, toàn thân anh trở nên cứng đờ. Anh nhớ rõ lúc ấy Tần Hi gọi anh là chú. Chỉ có hai người bọn họ biết chuyện này. Năm đó khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý, anh cũng không nói với ông ấy Tần Hi gọi anh là chú.
Nội tâm Tưởng Dư Hoài chấn động, anh nhìn cô một cách chăm chú, sợ bỏ sót lời cô nói.
Từ Hi Nhiễm nói tiếp: "Em không nhớ rõ chuyện ở chung với chú kia. Chỉ nhớ là, chú ấy không nói tên mình với em. Đã qua nhiều năm nên em không nhớ rõ ngoại hình của chú ấy, nhưng em vẫn có ấn tượng với một số chuyện đã xảy ra. Em nhớ chú ấy không có cẳng chân, là một người tàn tật. Chú ấy sẽ mua váy cho em, buộc tóc cho em. Ngoài mẹ em và dì Viên Mẫn thì chú ấy là người đối xử tốt với em nhất."
Nghe đến mấy chuyện này, một hồi lâu sau Tưởng Dư Hoài vẫn không có phản ứng, thậm chí ngón tay anh còn cứng đến mức khẽ run.
"Em còn nhớ lúc đó em và chú ấy ở trong một cái phòng xập xệ, nhưng gần phòng đó có một mảnh đất lớn trồng hoa hướng dương rất đẹp, em rất thích vườn hoa hướng dương đó."
Tưởng Dư Hoài cảm giác mắt đau xót, anh đã từng đến mảnh đất trồng hoa hướng dương kia, thế nhưng nơi đó chẳng có gì. Anh cũng từng đi tìm nhà kho bằng gỗ, nhưng nơi đó đã bị phá bỏ.
Anh cho rằng mình thật sự đã nhớ nhầm. Người nhớ những nơi đó ngoài anh ra cũng chỉ có Tần Hi, nhưng nếu Tần Hi cũng không tồn tại, vậy thì không ai có thể chứng minh anh đúng.
Bây giờ, Tần Hi, người mà anh từng gặp đã đến chứng minh tất cả những thứ này là thật.
Anh thật sự không nhớ nhầm, nơi đó thật sự có nhà kho bằng gỗ, có vườn hoa hướng dương.
Anh thật sự đã gặp một cô gái nhỏ tên Tần Hi ở đó. Cô nói với anh quá khứ của họ là thật, bọn họ thật sự đã gặp nhau. Cô đã thật sự cần anh, cô thật sự đã ở bên anh trong khoảng thời gian anh đau khổ nhất.
Anh không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình là gì.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong đầu. Không biết đã qua bao lâu, anh mới hỏi: "Vậy em còn nhớ tại sao chúng ta lại tách ra không?"
Anh nói với giọng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ Hi Nhiễm gật đầu nói: "Em vẫn nhớ lý do chia cách với chú ấy. Lúc đó chú ấy nói một số lời khiến em đau lòng, chú ấy nói sẽ bán em đi. Bởi vì khi đó khóc quá đau lòng cho nên ấn tượng vẫn tương đối sâu. Em còn nhớ sau đó em lo lắng nên đã chạy đi tìm chú ấy. Chuyện xảy ra sau đó em không có ấn tượng, em chỉ nhớ hình như em vấp ngã bị thương rồi được đưa đến bệnh viện rồi được bố đón về nhà. Dù sao thì từ đó về sau em cũng chưa từng gặp lại chú ấy. Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã nghĩ đến chú ấy, nhưng hai người khác nhau quá nhiều, em hoàn toàn không liên tưởng hai người với nhau. Đến tận sau này anh nói với em chúng ta từng quen biết, em mới đoán có thể anh chính là chú mà em quen lúc sáu tuổi. Lúc ấy chúng ta chia xa không quá vui vẻ, em đoán anh còn thấy áy náy nên lúc đầu mới không nói cho em biết, mà em cũng có thể hiểu, cho nên sau đó khi anh hỏi em mới nói với anh rằng em không có ấn tượng gì. Có lẽ để anh nghĩ em không nhớ rõ chuyện quá khứ thì anh sẽ không áy náy như vậy, nhưng em không biết làm vậy sẽ khiến anh phân vân giữa tưởng tượng và hiện thực."
Những chuyện đã xảy ra năm đó, vì còn quá nhỏ tuổi nên cô không nhớ rõ. Nhưng đối với Tưởng Dư Hoài, ký ức về khoảng thời gian đó rõ ràng đến từng phút giây. Lần đầu tiên có người cần anh. Lần đầu tiên có người ỷ lại anh. Lần đầu tiên có người nói anh là anh hùng. Lần đầu tiên có người khen anh. Lần đầu tiên có một người lạ không lộ ánh mắt ghét bỏ khi nhìn chân anh. Lần đầu tiên có người ôm cái chân tàn tật xấu xí của anh đi ngủ.
Sao anh có thể không nhớ rõ chứ? Bao gồm cả thần thái và ngoại hình của cô khi đó, anh đều nhớ rõ.
Đến tận lúc này Tưởng Dư Hoài mới hoàn toàn tin tưởng, cô thật sự tồn tại, cô chính là Tần Hi của anh. Anh và Tần Hi đã ở bên nhau, bọn họ có chung một ký ức. Nhà kho bằng gỗ kia, cánh đồng hoa hướng dương kia, quãng thời gian sống nương tựa lẫn nhau thật ấm áp kia.
Quả nhiên trên đời này người duy nhất anh không thể rời xa chính là Tần Hi, cũng chỉ có thể là Tần Hi mà thôi.
Anh ôm cô thật chặt, cuống họng nghẹn ngào khó chịu, anh gọi đi gọi lại tên cô với giọng run run.
"Hi Hi, Hi Hi."
Từ Hi Nhiễm rúc vào lòng anh, đáp: "Em đây."
"Em thật sự đã đi tìm anh sao? Sau khi anh nói muốn bán em đi, em thật sự không hận anh sao? Thật sự vẫn đi tìm anh sao?"
"Vâng... Thật ra có hận một chút, nhưng hình như em rất thích chú ấy, cho nên mặc dù có hơi hận nhưng vẫn lo chú ấy sẽ xảy ra chuyện."
Hốc mắt chua xót đến khó chịu, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, qua rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói với cô: "Hi Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau được không?"
Năm đó, lúc ngồi trên yên sau xe đạp, cô cũng đã nói những lời này với anh. Khi đó anh không trả lời cô, anh đã từng nghĩ tới vô số lần. Khi đó lẽ ra anh nên nói với cô một cách chắc chắn rằng, đúng, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Hiện tại, anh cũng nói ra những lời tương tự.
Anh đã nghe được tiếng cười dịu dàng của cô và cả câu trả lời của cô.
"Vâng, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau."
Tưởng Dư Hoài và Tần Hi của anh, không bao giờ rời xa nhau.