Kẻ Thế Vai Không Muốn Chơi Nữa

Chương 79: Phiên ngoại: Sinh tử thường nhật(4)



Vào xuân, mặt hồ từng bị băng phong dần tan chảy, một làn gió ấm lướt qua, khơi lên từng đợt sóng lăn tăn phản chiếu ánh xuân.
Liễu biếc uốn mình bên bờ đê, bách hoa đua hương khoe sắc, trong ngự hoa viên oanh ca yến hót ríu ran.
Tiết trời dần trở nên oi nồng.
Cố Cảnh Nguyện lại bị nóng mà tỉnh giấc.
Dạo gần đây, y rõ ràng cảm thấy thân thể nặng nề hơn rất nhiều.
Trước kia vốn sợ lạnh, vậy mà giờ còn chưa chính thức bước vào hạ, y đã thấy nóng đến không chịu được.
Ban ngày còn có thể gắng gượng hoạt động, nhưng đến đêm, ngủ cũng không yên, giữa chừng thường hay bị nóng mà tỉnh lại mấy bận.
Bên ngoài trời hãy còn tối mịt, Cố Cảnh Nguyện bị nóng mà choàng tỉnh, liền đẩy chăn sang bên, trở mình nằm tiếp.
Y dạo này càng lúc càng mê ngủ.
Trước kia khi ngủ luôn rất ngoan, rất yên, ngay cả khi mộng mị cũng không phát ra tiếng, hơi thở nhẹ như sương. Nhưng giờ do nóng nực, lại mệt mỏi, Cố Cảnh Nguyện thường chẳng buồn để ý, cứ thế đá tung chăn sang một bên.
Hậu quả là người bên cạnh, Long Hiến Chiêu thường bị đánh thức giữa chừng, vừa mở mắt đã thấy vị Vương gia mảnh mai, chỉ mặc trung y mỏng manh, đang nghiêng người nằm ở một bên giường, giữa hai người vắt ngang một dải chăn dài chính là phần bị Vương gia đá sang.
Một đoạn cổ tay trắng ngần nhỏ nhắn đặt nơi gối, sát bên chóp mũi. Dù đã ngủ, nhưng Cố Cảnh Nguyện vẫn mang vẻ an nhiên đáng yêu lạ thường.
Lặng lẽ nằm nghiêng, chiếc cổ dài thon thả gối lên gối mềm. Mái tóc đen nhánh rối loạn buông xõa như tơ, phủ lấy thân thể trắng ngần không tì vết, vài sợi còn nghịch ngợm rơi xuống gương mặt.
Gương mặt ấy bị mớ tóc che lấp nửa phần, song đường nét nghiêng vẫn rõ ràng nổi bật. Dù chỉ có ánh trăng mờ, nhưng hàng mi dài và sống mũi cao vẫn lờ mờ hiện rõ.
Chỉ là điều khiến người ta xót xa, là dường như trong mộng Cố Cảnh Nguyện vẫn thấy không thoải mái, khóe môi khẽ mím lại.
Long Hiến Chiêu nhìn thấy, lập tức ngồi dậy. Hắn biết, giờ Cố Cảnh Nguyện sợ nóng.
Nhưng đêm tháng Năm ở kinh thành vẫn còn lạnh, suy nghĩ một hồi, hoàng thượng liền cẩn thận kéo chăn, nhẹ nhàng đắp lên vùng eo bụng của y, lại dõi mắt quan sát một lát, thấy y không phản ứng gì, mới yên tâm nằm xuống.
Qua một phen lục đục như thế, hoàng thượng cũng chẳng còn buồn ngủ nữa.
Hắn lặng lẽ nghiêng người lại gần Vương gia, khẽ hít lấy hương thơm thoang thoảng của mùi xà bông trên thân thể y.
Lại không dám tới gần quá, chỉ sợ nhiệt khí của bản thân sẽ làm người trong lòng tỉnh lại.
Dạo này tuy A Nguyện ăn uống khá hơn rất nhiều, nhưng không biết bao nhiêu thứ ăn vào đều bị sinh linh trong bụng chiếm lấy, thân thể Cố Cảnh Nguyện vẫn gầy guộc như cũ.
Thậm chí ngoại trừ chiếc bụng nhô lên, hoàng thượng còn cảm thấy, so với trước kia, má và tứ chi của y càng thêm gầy yếu!
Trước tình huống này, thái y cũng chỉ bảo phải tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều.
Nhưng Cố Cảnh Nguyện dù mê ngủ, lại không ngủ sâu, thường xuyên bị tỉnh giữa chừng.
Hoặc là vì nóng, hoặc là vì chuột rút nơi chân mà đau đến tỉnh, khiến hoàng thượng đau lòng không thôi.
Dẫu bản thân Vương gia không hề để ý những chuyện nhỏ nhặt ấy, nhưng Hoàng đế lại chẳng dám chậm trễ… Trong lòng chỉ mong A Nguyện có thể ngủ thêm một chút.
Chỉ cần y được thoải mái, với hắn mà nói, vậy là đủ.
Giá như biết trước chuyện mang thai vất vả và hành hạ người ta đến vậy, khi trước bọn họ nên cẩn trọng hơn…
Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Long Hiến Chiêu khổ sở ôm lấy đoạn chăn bị Vương gia đá sang, thầm đếm từng ngày hài nhi trong bụng phá vỏ ra đời.
Tất nhiên, những ngày tháng như thế đối với hoàng thượng mà nói, tuy có chút gian truân, nhưng lại được phủ lên lớp mật ngọt.
Hắn vụng trộm nghịch một lọn tóc xanh của Vương gia, thấy y lại muốn đá chăn thì nhẹ nhàng hất ra một chút, đợi lát nữa lại đắp lên…
Việc này, Long Hiến Chiêu làm mà chẳng hề thấy phiền.
Sau đó, Cố Cảnh Nguyện vẫn tỉnh.
Y vốn ngủ không sâu, lúc trở mình liền mở mắt, liền chạm phải ánh mắt đen nhánh sáng ngời của hoàng thượng.
Long Hiến Chiêu mày kiếm mắt sao, lúc không nổi giận thì đôi mắt phượng kia sáng rực lấp lánh, sống động như thật, trông rất giống bầy sói mà Cố Cảnh Nguyện từng thấy khi còn ở phương Bắc.
Bề ngoài lạnh lùng, thật ra cũng hung dữ, nhưng suy cho cùng vẫn là loài thuộc họ khuyển, nuôi lâu sẽ thân, còn biết làm nũng.
Mà khi làm nũng lại khiến người ta sinh lòng thương xót.
Cố Cảnh Nguyện khẽ mỉm cười.
“Sao hoàng thượng chưa ngủ?”
Long Hiến Chiêu lập tức luống cuống: “Trẫm đánh thức khanh sao?”
Cố Cảnh Nguyện đáp: “Không đâu.”
Trở mình xong, y liền rúc vào lòng hoàng thượng, giọng mang chút lười nhác.
Long Hiến Chiêu lại bật cười.
Y vừa mới nằm mộng.
Trong mộng là lúc nhỏ y cùng Long Tứ đi xem hoàng hôn, vì trở về muộn, phải tá túc nơi hành cung phía Bắc. Giữa đêm, Long Tứ đã rón rén lại gần, lén ôm y vào lòng.
Cảm giác trong mộng, cũng dịu dàng cẩn trọng như hiện giờ vậy.
Thân thể mềm mại, thơm ngát, được lớp trung y trắng tinh bao bọc, tự nhiên rơi vào vòng tay ấm áp, khiến Long Hiến Chiêu không kìm được mà siết chặt y vào lòng.
“Có thể không cẩn trọng được sao?” Hoàng thượng khẽ than.
Người hắn đang ôm trong lòng, chính là vô giá chi bảo!
Cố Cảnh Nguyện mơ màng cười ra tiếng, tay khẽ nắm lấy vạt áo của hoàng thượng, nói: “Ngủ đi, hoàng thượng ngủ đi, đừng lo cho ta.”
“Ừ.” Long Hiến Chiêu nhẹ nhàng vỗ lưng y: “A Nguyện mau ngủ.”
Lời thì nói vậy, nhưng đến lúc thật sự phải ngủ, hoàng thượng lại không nỡ.
Hắn bất động ôm lấy Cố Cảnh Nguyện, khe khẽ ngân nga một khúc ca, ru y vào giấc ngủ.
Đợi đến khi người trong lòng đã yên giấc, hắn lại không nhịn được mà quấn lấy tay chân y, trong bóng tối chăm chú ngắm nhìn đôi mày khóe mắt, lắng nghe tiếng thở khẽ khàng của y.
Rõ ràng biết nên đi ngủ, nhưng hắn lại không sao chợp mắt nổi.
Bất tri bất giác, trời ngoài cửa đã sáng hẳn.
Lại là một ngày mới, hoàng thượng tinh thần phấn chấn rời giường lên triều.
Vì muốn Cố Cảnh Nguyện nghỉ ngơi cho tốt, Long Hiến Chiêu đã miễn cho y không phải lên triều sớm, thậm chí còn thành công khuyên nhủ Vương gia không cần ra mặt buổi sáng.
Trước kia Cố Cảnh Nguyện dáng người gầy mảnh, lại quá cao, chỉ cần khoác lên y phục rộng rãi nặng nề là có thể giấu bụng đi một cách kín đáo.
Nhưng nay đã bước sang tháng thứ bảy, cái bụng kia dù thế nào cũng không còn che đậy được nữa.
Huống hồ tiết trời sau tháng Năm đã thực sự chuyển oi...
Trời tháng năm đã vào hạ, khí trời ngày một oi bức, mà thân thể của Hướng Dương hầu gần đây lại càng sợ nóng, không sao chịu nổi y phục phức tạp nặng nề thường ngày. Y cũng chẳng miễn cưỡng bản thân, thuận theo an bài của Thánh thượng.
Buổi sớm nơi tẩm điện tĩnh lặng như tờ, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi. Mỗi khi tỉnh giấc, Long Hiến Chiêu đều hạ giọng nhẹ đến mức gần như không thốt ra âm thanh, chỉ sợ quấy nhiễu giấc nghỉ của y.
Thay y phục xong, hoàng đế bước ra cửa, không quên căn dặn Hồng công công chuẩn bị cháo cá phi lê mà Hướng Dương hầu ưa thích, đợi y tỉnh dậy dùng bữa rồi mới thong dong đến Kim Loan điện.
Hoàng thượng trước kia cũng thường thiếu ngủ, thường lẻ loi thao thức suốt đêm, nhưng nay đã khác xưa nhiều, tinh thần cũng khá hẳn lên không ít.

Hè đến trời nắng chang chang.
Thêm hai tháng trôi qua, Hướng Dương Vương càng ngày càng thích ngủ.
Trừ ngày tắm gội ra, mỗi khi tỉnh giấc đều phát hiện tẩm điện vắng tanh không một tiếng người. Nhưng sau khi rửa mặt chải đầu, ăn chút điểm tâm rồi đọc sách một lát, Thánh thượng thân vận hoàng bào liền trở về, bước đi mau lẹ, mang theo hơi nóng từ ánh dương ngoài trời, hướng về phía y mà tới.
“Hoàng thượng hồi cung rồi.” Hướng Dương Vương đặt quyển sách xuống, ánh mắt ôn nhu, lông mày khẽ cong.
Y đứng dậy nghênh đón: “Mau nghỉ ngơi một chút.”
“Trẫm không mệt.”
Không đợi y đứng dậy, Long Hiến Chiêu đã đưa tay đè nhẹ, vén tay áo lau đi mồ hôi trên trán, cẩn thận hỏi: “A Nguyện dùng sáng rồi chứ? Hôm nay thấy trong người thế nào?”
Thân thể ngày một nặng nề, Hướng Dương Vương hành động khó khăn, thi thoảng lại sinh ra vài phần không thoải mái.
Huống chi tháng mang thai đã cao, mà thể chất vốn dị biệt với nữ nhân, lại cùng lúc hoài song thai, ngự y từng dặn, khả năng sinh sớm là có thể xảy ra.
Trước kia hoàng thượng còn mong hai tiểu tổ tông kia sớm ra đời, đừng hành hạ thân phụ chúng nữa.
Nhưng gần đây, Long Hiến Chiêu càng lúc càng hoảng hốt.
Mỗi ngày trôi qua đều như dạo bước trên lưỡi dao, vừa thở phào vì đã yên ổn thêm một ngày, lại lập tức lo lắng cho ngày mai.
Ngày tháng càng dài, lòng hoàng thượng lại treo cao như núi.
Ngoài ra, hắn còn sợ Hướng Dương Vương có chỗ không khỏe mà chẳng nói, nên sáng nào sau buổi chầu cũng tất tả hồi cung. Gần đây thậm chí còn hiếm khi mời các đại thần đến ngự thư phòng để đàm đạo riêng.
“Dùng rồi. Không sao, hôm nay thấy rất ổn.” Hướng Dương Vương lần lượt đáp lại. Đúng lúc ấy, một tiểu thái giám tiến vào, cung kính dâng trà. Y thử độ ấm nơi thành chén, thấy vừa đủ liền đưa đến bên tay hoàng thượng.
Long Hiến Chiêu thuận tay uống một ngụm.
Là loại lương trà gần đây thường dùng. Tuy đắng, nhưng lại là thang dược hiệu nghiệm.
Dạo gần đây thời tiết nóng nực, mà hoàng thượng lại vốn khí vượng, lại hay bốc hỏa, thường trà không đủ trấn áp, chỉ có lương trà mới giải được phần nào.
Uống xong, vị thiên tử trẻ lại tiếp tục hỏi han: “Sáng nay ngự y có bắt mạch chưa? Nói thế nào?”
“A Nguyện sáng nay ăn gì? Hôm nay khẩu vị thế nào?”
Hướng Dương vương lại nhẫn nại đáp từng câu một.
Sau đó, hoàng thượng lại bắt đầu cẩn thận hỏi han cảm giác trong người, có thấy khó chịu ở đâu không… Mỗi chỗ đều hỏi rất chi tiết, hỏi xong chưa đủ, còn muốn “thân chinh kiểm tra”.
Kiểm tra rồi vẫn chưa yên tâm, nhất định phải triệu ngự y vào, tự mình giám định thân thể của Hướng Dương Vương.
Nếu không được, cũng phải bắt mạch lại một lần nữa mới có thể yên lòng.
“Hoàng thượng.” Chuyện này gần như mỗi buổi sáng đều tái diễn... Không, phải nói rằng, mỗi lần hoàng thượng rời khỏi y một lát, quay đầu lại đều phải tra hỏi y như vậy.
Hướng Dương vương hiểu rõ đây là lòng quan tâm, nhưng dù có tính tình hiền hòa thế nào cũng khó tránh phiền lòng vì sự quá mức này.
Chẳng còn cách nào, y đành lên tiếng ngăn cản, mỉm cười nói: “Tâm tĩnh thì mát, xin hoàng thượng đừng tự làm khổ mình nữa, ngồi nghỉ một lát đi.”
“A Nguyện…”
Long Hiến Chiêu biết mình phản ứng hơi thái quá.
Nhưng biết làm sao được?
Hắn thật sự không kiềm chế nổi!
Vén áo chỉnh lại tư thế đoan chính, hoàng thượng lại tu thêm một ngụm lương trà, hạ quyết tâm phải chuyên chú vào tấu chương.
Từ sau khi thiên hạ thái bình, trong cảnh quốc thái dân an, không còn chiến sự, Đại Nghi cảnh nội thịnh trị vô song.
Nếu không có thời thế an hòa thế này, e rằng Hướng Dương Vương cũng chẳng thể nào an tâm nghỉ ngơi.
Vậy nên, Long Hiến Chiêu hiểu rõ, muốn để Hướng Dương Vương yên ổn an dưỡng, biện pháp duy nhất chính là… trị quốc cho tốt.
Nghĩ đến đây, động lực phê tấu chương của hoàng thượng lại dâng cao.
Hắn rút ra bản đầu tiên, không ngoài dự đoán, thấy trên đó đã được Hướng Dương Vương đánh dấu những trọng điểm từ trước.
Tấu chương vốn là việc Hướng Dương Vương phải phê duyệt, dù nói là nghỉ ngơi, nhưng tính cách của y làm sao chịu được việc không màng quốc sự, Long Hiến Chiêu cũng chẳng ngăn, chỉ cần những công vụ ấy không tiêu hao quá nhiều tinh thần là được.

Thấy hoàng thượng tập trung duyệt tấu, Hướng Dương Vương mới yên tâm cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm gần đây, y cũng hiểu rõ thời gian như thế này sẽ chẳng kéo dài bao lâu, bởi vì...
Long Hiến Chiêu chuyên tâm đến độ suốt một ngày gần như duyệt xong toàn bộ tấu chương.
Đến đêm, khi không còn việc gì, lại bắt đầu lo lắng cho thân thể của Hướng Dương Vương.
Lo mà chẳng dám lộ rõ, sợ đối phương cũng bị ảnh hưởng mà căng thẳng theo, hoàng thượng chỉ có thể nín nhịn trong lòng.
Nhưng Hướng Dương Vương là người tinh tế, lại thêm bộ dạng hắn lúc căng thẳng quả thực buồn cười, sao y có thể không nhận ra?
Y còn từng đùa rằng: “Nếu cứ tiếp tục như thế, thần thì chẳng sao, e rằng hoàng thượng lại là người sinh bệnh mất thôi.”
Trước lời ấy, hoàng thượng chỉ biết cười khổ.
Hắn không dám rời y nửa bước, lại chẳng thể giả vờ như mình không lo, vậy phải làm sao? Chỉ có thể càng ra sức che giấu cảm xúc, càng khổ tâm diễn vai người thản nhiên.
Trăng treo cao giữa trời, bên ngoài ve kêu râm ran, Long Hiến Chiêu đang xoa chân cho Cố Cảnh Nguyện.
Chiếc long ỷ dành riêng cho hai người mà hắn lệnh chế tác từ lâu, nay cũng đã được đặt ổn thỏa trong tẩm điện, chẳng theo như kế hoạch ban đầu đem đặt tại..thư phòng thì không được, chủ yếu là vì trước đây họ đã từng “làm chuyện kia” trên đó, đến nỗi chỉ cần liếc thấy chiếc long ỷ kia thôi, Hướng Dương Vương cũng đã đỏ mặt tim đập, sao còn dám dời nó ra khỏi tẩm điện?
Thôi thì cứ dùng như quý phi tháp vậy.
Cố Cảnh Nguyện nửa nằm trên ghế dài, mắt cá chân trắng nõn lộ ra ngoài, tùy ý để người đang ngồi xổm trên chiếc đôn nhỏ phía trước bóp nắn xoa vuốt.
Y cúi mắt trầm tư, đang nghĩ cách nào để trấn an hoàng thượng.
Nhưng tựa hồ, ngoài việc cắn răng vượt qua quãng thời gian này thì chẳng còn cách nào khác… Không biết bao giờ mới có thể sinh…
Hướng Dương Vương khẽ thở dài một hơi, ngay lúc ấy, bụng y bỗng truyền đến một trận cử động, kèm theo một cơn đau không quá mãnh liệt nhưng rõ ràng.
“Dạo gần đây, trẫm cũng nghĩ ra không ít cái tên, lát nữa đem qua cho A Nguyện xem thử nhé?” Lúc này Long Hiến Chiêu đang chuyên chú xoa bóp chân cho y.
Da thịt của A Nguyện nay càng thêm mịn màng, chạm vào liền khiến người ta khó lòng buông tay.
Chưa kể, theo lời Vinh thần y để dễ dàng sinh nở, gần đây bọn họ cũng không ít lần “vận động”.
…A Nguyện so với trước kia càng thêm mẫn cảm, phản ứng cũng mãnh liệt hơn, điều này khiến Long Hiến Chiêu yêu thích không thôi.
Chỉ có hắn mới hiểu cảm giác ôm lấy người tuyệt mỹ này là như thế nào.
Chỉ có hắn mới rõ, bất luận là ở gần hay xa rời người này, trong đầu hắn vẫn mãi quẩn quanh hình bóng của Hướng Dương Vương…
Đang miên man suy nghĩ, Long Hiến Chiêu chợt nghe thấy Cố Cảnh Nguyện gọi hắn.
“Hoàng thượng.”
Thanh âm rất nhẹ.
“Hửm?” Long Hiến Chiêu vô thức ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt vốn đỏ hồng của A Nguyện giờ đã trắng bệch...
“A Nguyện?!”
Cố Cảnh Nguyện hơi cau mày, có phần chưa dám xác định: “Thần… hình như sắp sinh rồi?”
Long Hiến Chiêu: …..!!!
Phía sau đó, toàn bộ hoàng cung lập tức lâm vào cảnh binh hoang mã loạn… giống như hậu cung vốn tịch mịch bỗng trở nên náo nhiệt nhất từ trước đến nay!
Dù rằng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, người ngựa đồ vật đều túc trực, nhưng đến ngày hôm đó vẫn rối loạn vô cùng.
Mà người rối nhất, vẫn là vị cửu ngũ chí tôn kia.
Chạy trước chạy sau mà chẳng biết giúp đỡ thế nào, đặc biệt là khi trông thấy Hướng Dương Vương đau đến sắc mặt trắng bệch, chẳng biết lúc nào mới có thể bình an hạ sinh… Long Hiến Chiêu rốt cuộc không kiềm chế nổi bản thân.
Một bên gấp gáp thúc giục người khác mau tay, một bên lại lắp bắp an ủi A Nguyện.
Chuyện còn chưa bắt đầu, Cố Cảnh Nguyện vẫn chưa phản ứng gì mấy, mà Long Hiến Chiêu đã đầy mồ hôi, suýt thấm ướt cả long bào.
Cố Cảnh Nguyện không nhịn được, nói: “Bệ hạ, xin người lui ra ngoài trước.”
“Không.” Long Hiến Chiêu nắm chặt tay y: “Trẫm muốn ở lại bên cạnh khanh. A Nguyện đừng sợ, chỉ một lúc thôi… Trẫm sẽ ở đây với khanh… Khanh nhất định sẽ không sao…”
Cố Cảnh Nguyện nói: “Chốn này uế tạp, xin bệ hạ tạm thời chờ ngoài điện.”
Long Hiến Chiêu: “Uế tạp gì chứ? Trẫm không chê, trẫm không đi.”
“…” Cố Cảnh Nguyện đành nói: “Thần không sao, đã uống thuốc, một lát nữa sẽ không đau nữa.”
Long Hiến Chiêu: “Ừ ừ, A Nguyện sắp không đau rồi, đừng quá căng thẳng…”
“……”
Cố Cảnh Nguyện hít sâu một hơi.
Cơn đau ngày càng rõ rệt, y đã không còn sức đâu mà đôi co cùng Long Hiến Chiêu nữa. Dứt khoát siết chặt lấy tay hắn, kéo người tới gần.
Y xưa nay quen đứng sau phò trợ, chưa từng mảy may va chạm với ánh hào quang nơi bệ hạ.
Huống hồ, suốt thời gian qua, hoàng thượng đối với y thật tâm thật ý, y cũng cam lòng nuông chiều hắn.
Nhưng thiếu niên vẫn cần được dạy dỗ.
Mà y, cũng không phải lúc nào cũng là Hướng Dương Vương điềm đạm nhẫn nhịn, khuôn phép giữ lễ.
Y kéo Long Hiến Chiêu đến trước mặt mình, hơi ngẩng cằm, ra hiệu cho hắn ghé tai lại.
Long Hiến Chiêu nhanh chóng hiểu ý, cúi đầu lắng nghe.
Cơn đau kéo đến, đường viền nơi cằm Cố Cảnh Nguyênh căng lên đôi chút. Sau đó, giống như bao năm trước họ ở phương Bắc, y gọi tên hắn: “Long Hiến Chiêu.”
Y cắn răng chịu đau, khó nhọc phun ra mấy chữ bên tai hắn: “Ra ngoài.”
Hoàng thượng: “……”
Rất nhanh sau đó, nhận ra chính mình quá nhiều lời khiến A Nguyện phân tâm, Long Hiến Chiêu lập tức ngậm miệng.
Vậy là suốt quá trình sinh nở, cung nhân chỉ thấy hoàng thượng lặng lẽ quỳ bên cạnh, ngoài việc siết chặt tay vương gia ra thì không làm gì khác.
Chỉ là, trên trán bệ hạ mồ hôi như mưa, sắc mặt tái nhợt, giữa chân mày hiện rõ vẻ đau đớn… khiến người ta khó mà phân biệt rốt cuộc ai mới là người đang sinh.
Người trong cung ít nhiều đều sợ vị đế vương mang chiến khí về này.
Mới đầu, thấy sắc mặt hoàng thượng càng lúc càng trầm, khí thế quanh người càng lúc càng lạnh, ai nấy đều rón rén, sợ làm sai điều gì mà rước lấy đại họa.
Nhưng nay thấy bệ hạ như thế, tuy sợ hãi, song không còn căng thẳng như trước nữa.
Chỉ là một thiếu niên mong mỏi người mình yêu được bình an mà thôi.
Bởi vậy, tất cả đều thêm phần thấu hiểu, động tác vì thế mà linh hoạt hẳn lên.
Có lẽ là vì ai cũng mong vị vương gia ôn nhuận, tài năng kiệt xuất có thể bình an vô sự. Cũng có thể là do đan dược mà Vinh thần y  khổ công luyện chế mấy ngày qua quả thực có hiệu nghiệm, Hướng Dương Vương chẳng mấy chốc đã đỡ đau thật.
Không thể làm gì, Long Hiến Chiêu chỉ quỳ nơi đó, đem hết thảy thần phật trên trời dưới đất cầu nguyện một lượt.
Hắn trước đây vốn không tin những điều đó. Nhưng giờ đây, hắn thà rằng có thần phật...
Chỉ cần có ai có thể bảo hộ A Nguyện bình an, hắn nguyện làm bất cứ điều gì.
Nếu sớm biết sinh nở tàn khốc đến vậy… thì thôi, sinh xong lần này, sau này không sinh nữa!
Trời ạ… ai đến phù hộ cho A Nguyện một chút đi…
Long Hiến Chiêu lòng như lửa đốt, biết rõ Cố Cảnh Nguyện đã bớt đau, biết rõ mọi chuyện đều thuận lợi, thế mà vẫn không ngăn được lo lắng và run rẩy.
Dù cho là bày ra trước mặt mọi người dáng vẻ hoàn toàn mất đi khí thế đế vương, cũng chẳng màng.
Hắn đã chẳng thể quan tâm điều gì nữa rồi.
Có thể cắn răng không mở miệng, ấy là cực hạn lớn nhất của hắn.
Giữa lúc ấy, trong khoảnh khắc tâm thần căng như dây đàn, bỗng vang lên tiếng khóc trẻ thơ cao vút trong trẻo, Long Hiến Chiêu giật mình hoàn hồn, mới phát hiện bản thân đã sớm nước mắt giàn giụa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com