Kẻ Thế Vai Không Muốn Chơi Nữa

Chương 51: Trái tim ta hướng về mặt trời(8)



Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Long Hiến Chiêu khẽ nhếch môi cười.
"Trẫm chưa từng buông tha chính mình."
Hắn nhìn bóng lưng Cố Cảnh Nguyện, dường như chỉ cần giơ tay là có thể ôm lấy vòng eo ấy.
Thế nhưng lại cảm thấy, người kia xa xôi đến mức không thể với tới.
Một vực sâu ngăn cách giữa họ, trói buộc hắn, khiến hắn không thể tiến thêm một bước về phía Cố Cảnh Nguyện.
Rõ ràng là gần trong gang tấc...
Mà lại vĩnh viễn không thể chạm tới.
Trong tiếng cười khàn khàn tận cùng tuyệt vọng, Long Hiến Chiêu khẽ bật ra một tiếng cười khẽ.
Hắn nói: "A Nguyện đang làm điều bản thân nên làm, còn trẫm cũng chỉ tùy theo tâm ý, làm điều mình muốn... như thế thì có gì sai?"
"Nhưng người là cửu ngũ chí tôn." Đột nhiên, Cố Cảnh Nguyện xoay người lại.
Thân hình y thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, giọng nói kiên quyết chưa từng có.
Phảng phất như trong khoảnh khắc, y đã hóa thân thành A Khải của năm xưa.
Cố Cảnh Nguyện nói: "Trước khi hành động, Hoàng thượng phải nghĩ tới giang sơn xã tắc, nghĩ tới lê dân bá tánh. Thần từng dạy người điều ấy, chẳng lẽ người đều đã quên rồi sao?"
"Trẫm chưa quên."
Dù bị mắng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Cảnh Nguyện, Long Hiến Chiêu vẫn không kìm được nụ cười nơi khóe mắt.
Hắn biết A Nguyện cố ý, cố ý muốn mắng cho hắn tỉnh ngộ.
Nhưng Long Hiến Chiêu vẫn cảm thấy lòng ngập tràn ánh sáng, vội vàng giải thích: "Trẫm nào phải không nghĩ cho thiên hạ? Khanh xem Kim Lăng phủ bây giờ chẳng phải đã có thể thấy được đôi phần? Dù trẫm xuất quân Bắc phạt, dân sinh nơi đây vẫn yên ổn, ca múa thái bình, quốc thái dân an... A Nguyện, trẫm..."
"Nhưng nếu Hoàng thượng gặp chuyện thì sao?" Cố Cảnh Nguyện đột ngột cắt lời.
Không còn vẻ nhu hòa, một đôi mắt đào hoa ngập đầy sát khí, y nhìn thẳng vào mắt Long Hiến Chiêu, chậm rãi nói:
"Nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện, thiên hạ này còn có thể thái bình được sao?"
"Người đưa An vương đến chỗ Yến vương, có dám chắc tương lai Yến vương sẽ không trở thành kẻ thứ hai như Cố Nguyên Tiến?"
"Con người ai lại không có tư tâm, Hoàng thượng."
Y từng bước tiến sát tới Long Hiến Chiêu, giọng nói mang theo tội lớn nhất thiên hạ, thốt ra những lời phạm thượng nhất thiên hạ:
"Ấu chủ đăng cơ gian nan biết mấy, chính người đã từng trải qua. Nay còn muốn để An vương nếm lại sao? Dẫu An vương chịu đựng được, Đại Nghi triều của chúng ta liệu còn chịu nổi thêm một lần trắc trở như vậy nữa không?"
"Xin Hoàng thượng hãy tỉnh táo lại."
Cố Cảnh Nguyện cụp mắt xuống, hàng mi dài tinh tế khẽ run.
Y dừng lại cách Long Hiến Chiêu hai bước chân. Bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như muốn xuyên thấu lòng người, nhẹ giọng nói:
"Đừng làm những việc vô ích nữa."
...
Tương truyền rằng, ven bờ Đông Hải có một loài yêu ngư.
Mỗi khi trăng tròn, chúng sẽ trồi lên ca hát.
Tiếng ca vang vọng, quyến rũ mê hoặc, trăm vạn lượn quanh.
Khiến người qua đường như mê như say, không thể cưỡng lại, mải miết đuổi theo thanh âm ấy, dẫu cho sinh mạng có phải tan vào trời đất...
Long Hiến Chiêu không rõ Cố Cảnh Nguyện có phải chính là loài yêu ngư kia hay không.
Chỉ biết rằng, một khi đối diện với ánh mắt ấy, hắn liền không cách nào dời nổi tầm nhìn.
Ánh mắt hắn lặng lẽ vẽ từng đường nét trên gương mặt người kia, đến khi chưa kịp ý thức, tay đã chầm chậm đưa lên.
Không phải để chạm vào, chỉ là dùng đầu ngón tay, rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, mô phỏng từng đường cong nơi dung nhan ấy... thật kỳ lạ.
Một năm qua, mỗi khi rảnh rỗi, hắn lại lấy giấy bút ra, muốn họa lấy một bức chân dung của Cố Cảnh Nguyện.
Thuở trước còn vẽ được vài phần hình dáng, giờ đây lại thế nào cũng không vẽ nổi.
Rõ ràng từng nụ cười, từng ánh mắt vẫn còn in hằn trong tâm trí, nhưng mà...
Vẽ không ra.
Thế nào cũng không thể vẽ ra.
Một cơn hoang mang, phiền muộn tựa hồ dâng lên trong lòng. Long Hiến Chiêu hoàn hồn, nhẹ nhàng thở dài, rồi chậm rãi lắc đầu:
"Trẫm sẽ không có chuyện gì."
"Hoàng thượng..."
"Dù cho có việc, trẫm cũng nhất định giữ vững giang sơn này. A Nguyện, khanh tin trẫm không?"
Cố Cảnh Nguyện nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện nét thất thần, nhưng rất nhanh đã lắc đầu, dứt khoát đáp:
"Giang sơn xã tắc, há có thể xem như trò đùa."
"Vậy khanh muốn trẫm thế nào?"
Miệng đối phương mở ra, ngậm vào đều là giang sơn, xã tắc, khiến Long Hiến Chiêu cũng không khỏi nổi lên một cơn tức giận.
Cố Cảnh Nguyện quan tâm hắn, lo cho thiên hạ của hắn, nhưng hết thảy chẳng phải cũng chỉ vì... Dương Tấn thôi sao?
Vậy còn hắn thì sao?
Chẳng lẽ Long Hiến Chiêu hắn trời sinh lạnh lùng tàn khốc, không có lấy nửa phần tha thiết, không biết theo đuổi tình cảm ư?
Long Hiến Chiêu cố nén cơn cuồng nộ, giọng nói khàn khàn:
"Trẫm cũng muốn làm điều tốt cho người mình yêu thương, trẫm cũng muốn bảo vệ người trẫm yêu, chẳng lẽ như vậy cũng là sai? Khanh muốn vì ai giữ gìn giang sơn, trẫm mặc kệ! Nhưng Cố Cảnh Nguyện..."
"Nhưng A Nguyện..."
Điều đau lòng nhất, cũng khiến người ta căm phẫn nhất, khiến lồng ng.ực tựa hồ muốn nứt toạc, chính là...
Lẽ ra, hắn có thể thay thế Dương Tấn.
Lẽ ra... hắn cũng có thể sưởi ấm A Nguyện...
Huyết khí trong lòng cuồn cuộn, cổ họng Long Hiến Chiêu dâng lên vị ngọt tanh.
Hắn bước lên một bước dài, lần này đổi lại là Long Hiến Chiêu quay lưng lại với y.
Hắn cố gắng giữ thẳng lưng, không để cho đau đớn xé lòng khiến mình khuỵu ngã.
Hắn ra sức nuốt xuống vị máu nơi cổ họng, lại dùng tay áo thô lỗ lau đi vết máu nơi khóe miệng.
Giọng nói hắn khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày:
"Trẫm muốn làm chuyện gì, tự trẫm định đoạt. Trẫm sẽ như khanh mong muốn, làm một vị minh quân tốt. Nhưng ngoài những thứ đó, khanh... cho dù là A Nguyện, cũng không thể ép buộc trẫm."
"Hoàng thượng..."
Long Hiến Chiêu nghẹn ngào, khẽ cười khổ:
"Trẫm trời sinh đã định sẵn phải làm một hôn quân bạo quân. Chính là vì có A Nguyện nên trẫm mới thay đổi được một chút. Nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Trẫm cũng sẽ giận, Cố Cảnh Nguyện, khanh..."
Nói đến đây, tiếng hắn đột ngột nghẹn lại.
Tay áo hắn bị người mạnh mẽ níu lấy.
Chỉ một cái níu ấy thôi.
Ngay sau đó, bàn tay đang níu lấy hắn cũng theo đó nặng nề trượt xuống bên người.
...
"A Nguyện?!"
Long Hiến Chiêu đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy thiếu niên áo nguyệt bạch đang lảo đảo ngã về phía xa!
Tâm thần đại loạn, Long Hiến Chiêu không còn kịp nghĩ gì, vội vã lao tới, ngay khoảnh khắc Cố Cảnh Nguyện sắp đổ nhào xuống dòng sông, hắn đã kịp ôm lấy eo y!
Chỉ thấy Cố Cảnh Nguyện đôi mắt khép hờ, sắc mặt tái xanh, Long Hiến Chiêu chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, liền bế ngang y lên, tung người lên bờ.
"A Nguyện?! A Nguyện, khanh làm sao vậy, đừng dọa trẫm..."
Vừa đáp đất, hắn lập tức đặt y nằm xuống.
Sau một lượt kiểm tra, hắn rất nhanh đã phát hiện ra, nơi mắt cá chân của Cố Cảnh Nguyện loang lổ một vệt máu mờ.
Đôi giày trắng tinh đã bị nước sông thấm ướt, vết máu lẫn vào đó, dẫu ánh trăng mờ nhạt vẫn có thể trông thấy rõ ràng.
Đồng tử Long Hiến Chiêu co rút lại, vội cởi bỏ giày tất của Cố Cảnh Nguyện.
Chỉ thấy nơi cổ chân tinh xảo trắng trẻo, gầy gò nhô lên kia, hiện rõ hai lỗ máu nhỏ.
Bị nước sông rửa trôi, hai vết cắn kia đã không còn rỉ máu, nhưng xung quanh vết thương hiện lên một quầng tím đen loang lổ, toàn bộ cổ chân cũng sưng vù lên!
Rõ ràng là bị rắn độc cắn, lại còn là loài độc tính cực mạnh.
Nhận ra điều đó, Long Hiến Chiêu không chút do dự, lập tức cúi đầu hút máu độc cho Cố Cảnh Nguyện.
Dưới ánh trăng trong vắt, da thịt Cố Cảnh Nguyện nõn nà như ngọc, từng ngón chân nhỏ nhắn tròn trịa.
Cổ chân mảnh khảnh chỉ vừa vặn một vòng tay, khiến Long Hiến Chiêu bất giác nhớ lại những ngày xa xưa nơi tẩm cung.
Khi ấy, thỉnh thoảng Cố Cảnh Nguyện vì vội vàng mà quên mang giày tất, chân trần bước đi trong tẩm cung của hắn.
Hắn thích ngắm dáng vẻ đối phương tóc dài buông rủ, lộ ra cổ chân trắng nõn, cẩn thận vì hắn buộc thắt lưng...
Thế nhưng, người luôn chú trọng sạch sẽ tề chỉnh ấy, lại chẳng màng mang giày vớ...
Nghĩ tới đây, Long Hiến Chiêu chua xót thầm nghĩ: Cố đại nhân làm gì có tâm tư quyến rũ ai.
Chỉ e, y sớm đã sống như cái xác không hồn rồi.
Đến cả sự chỉn chu tối thiểu, đôi lúc cũng chẳng còn bận tâm.
...
Long Hiến Chiêu nhổ ra mấy ngụm máu đen xuống đất, vẫn cảm thấy chưa yên tâm, lại định cúi xuống tiếp tục hút độc.
Nhưng đúng lúc ấy, Cố Cảnh Nguyện đang hôn mê chợt tỉnh lại.
Sắc mặt y đã đỡ hơn nhiều, tuy vẫn tái nhợt tiều tụy, nhưng không còn xanh xám như trước.
"Hoàng thượng..."
Nhận ra Long Hiến Chiêu đang làm gì, Cố Cảnh Nguyện sững sờ, đôi mắt đào hoa trừng lớn.
Y vội vàng rút chân khỏi tay Long Hiến Chiêu, gắng gượng chống người muốn ngồi dậy.
"A Nguyện, khanh tỉnh rồi?" Long Hiến Chiêu mừng rỡ khôn xiết.
"May quá... là trẫm sai, A Nguyện khanh thấy đỡ chưa? Trẫm lập tức đưa khanh về tìm đại phu!"
Vừa nói, hắn vừa định bế y lên, nhưng Cố Cảnh Nguyện đã nhanh chóng rụt bàn chân trần vào trong vạt áo dài.
Ý tứ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Không chỉ không cho Long Hiến Chiêu chạm vào, mà còn gắng sức tự mình đứng dậy.
Động tác của Long Hiến Chiêu lần nữa khựng lại, trong lòng chua xót lan tràn, hắn đã không còn phân rõ được mình rốt cuộc nên mạnh mẽ thêm chút, hay cứ để y tùy ý rời đi.
...Hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong lúc do dự, Cố Cảnh Nguyện đã gắng sức đứng dậy từ mặt đất.
Trên người y dính đầy cỏ vụn, dáng vẻ chật vật vô cùng, thế nhưng vài lọn tóc đen rủ trước mặt vẫn khiến ngũ quan y nổi bật, diễm lệ khác thường...
Hoặc phải nói, có phần quá mức diễm lệ?
Khi nãy gương mặt y còn tái mét, giờ đây đã ửng đỏ đến dọa người, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
"A Nguyện?" Long Hiến Chiêu sững người, vội vã đứng dậy đuổi theo.
Khóe môi hắn còn vương một vệt máu đỏ, do khi nãy hút độc cho Cố Cảnh Nguyện mà nhiễm phải.
Cố Cảnh Nguyện liếc hắn một cái, ánh mắt lập tức tránh đi, không nói lời nào, lảo đảo chạy về hướng ngược lại.
Thế nhưng lúc này, khí lực y cực kỳ suy yếu, lại thêm cổ chân bị thương, sao có thể đi được xa?
Chưa kịp bước được mấy bước, thân thể đã lại nghiêng ngả sắp ngã xuống.
"A Nguyện!" Long Hiến Chiêu không kịp nghĩ nhiều, lập tức lao tới, đỡ lấy eo y.
Mới đầu chạm vào còn chưa nhận ra điều gì, nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt Cố Cảnh Nguyện, đôi mắt đào hoa đã ngập nước, mặt đỏ bừng như lửa...
A Nguyện, đây là...?
"Long Hiến Chiêu... tránh ra..." Cố Cảnh Nguyện nhắm chặt mắt, giọng nói run rẩy.
Nghe âm sắc ấy, rõ ràng y đang cố sức đè nén. Y cắn chặt môi dưới, khiến cho đôi môi vốn đỏ thắm giờ bị hàm răng cắn đến trắng bệch, lại chảy ra từng tia máu.
Y dùng sức quá mạnh, chỉ trong khoảnh khắc đã cắn nát môi mình.
Long Hiến Chiêu đau lòng khôn xiết, một tay ôm chặt lấy Cố Cảnh Nguyện, một tay vội vã muốn tách hàm răng y ra, miệng cuống quýt hỏi: "A Nguyện khó chịu ở đâu? Đừng tự cắn mình như vậy! Nếu muốn cắn, hãy cắn trẫm... A Nguyện? A Nguyện??"
Thân thể Cố Cảnh Nguyện run rẩy dữ dội hơn, tựa hồ đã chẳng thốt nên lời.
Long Hiến Chiêu cũng không biết rốt cuộc y bị làm sao, chỉ đột nhiên nhớ tới trong Minh Nguyệt Lâu có một vị thần y nổi danh, liền vội vã vòng tay qua eo y, toan ôm bổng y lên.
Nhưng ngay lúc đó, từ giữa kẽ răng Cố Cảnh Nguyện bỗng rỉ ra một tiếng rên nhẹ yếu ớt.
...
Chỉ một tiếng thôi, lại như khiến huyết mạch toàn thân Long Hiến Chiêu đều đảo lộn!
Không thể sai được...
Hắn quá quen thuộc âm thanh này rồi.
Năm đó trong những đêm xuân mê loạn, bao nhiêu lần kịch liệt cuồng nhiệt, hắn làm sao lại không nhận ra...
Đó chính là âm thanh khi A Nguyện động tình!
"A Nguyện..." Long Hiến Chiêu khàn giọng gọi.
Hắn không dám nhúc nhích thêm chút nào, chỉ cảm thấy cơ thể trong lòng nóng bỏng đến mức muốn thiêu rụi hắn.
"Lẽ nào... nọc rắn đó..." Long Hiến Chiêu kinh hoảng mở miệng, "A Nguyện, trẫm..."
"Ngươi... ngươi để ta ở đây... cách ta xa một chút..." Giọng Cố Cảnh Nguyện run run, hơi thở càng lúc càng nặng nề, mang theo ám muội khó giấu.
Biết đã bị phát hiện, y cắn chặt răng, dứt khoát nói: "Ta không trúng độc... một lúc nữa... sẽ ổn thôi..."
"Không trúng độc?" Long Hiến Chiêu ngẩn người lặp lại.
Long Hiến Chiêu hiển nhiên không tin.
Trên trán y đã lấm tấm mồ hôi mịn, sắc mặt đỏ bừng đến đáng sợ, nhìn thế nào cũng chẳng giống như không trúng độc!
"Thật sự không có..." Cố Cảnh Nguyện đã dốc cạn chút sức lực cuối cùng để chịu đựng.
Nhưng Long Hiến Chiêu vẫn không chịu buông y ra, thân thể Cố Cảnh Nguyện càng lúc càng khó chịu, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo trong lòng hắn, run giọng nói: "Cực âm chi thể phối hóa nguyên thang... còn có mộc tiết tử... thân thể ta đặc thù, sẽ không dễ dàng trúng độc đâu..."
"Ngươi để ta xuống đi... tránh xa ta một chút..." Cố Cảnh Nguyện lặp đi lặp lại câu ấy, toàn thân run rẩy. Với y lúc này, Long Hiến Chiêu như mang theo lực hấp dẫn chí mạng.
Thông thường thủy xà vốn không có độc, nhưng vùng này lại có loài mãng xà kịch độc, ưa ẩn mình nơi nước.
Thân thể Cố Cảnh Nguyện tuy đặc biệt, khó mà trúng độc thường, nhưng loại mãng xà kia tính thuộc (1)phong nguyệt, đúng vào mùa giao phối...
Mà cực âm chi thể của y cũng mang tính phong nguyệt..
...
Sự tủi nhục tràn lan như thủy triều, Cố Cảnh Nguyện đã không còn bận tâm mình vẫn đang bị bế ngang. Y rụt người lại, cố thu mình thành một cục tròn nhỏ.
Vì quá xấu hổ, cũng vì giờ đây y thực sự không thể tiếp tục đối mặt với gương mặt Long Hiến Chiêu nữa, y lần nữa nhắm chặt mắt.
Cố Cảnh Nguyện gắng sức giãy khỏi vòng tay hắn, vặn vẹo người lao thẳng về phía đất bằng.
Một trận trời đất đảo lộn, y quả nhiên rơi xuống đất.
Chỉ là... thân thể chẳng còn cảm giác đau đớn gì nữa, một chút cũng không.
Nhưng có lẽ, giống như trí óc y đang dần tê dại, ngay cả cảm giác đau cũng mơ hồ không còn.
Lúc này, điều duy nhất Cố Cảnh Nguyện còn cảm nhận được, là từng vạt đất lạnh lẽo dưới thân truyền lên chút thanh tỉnh hiếm hoi.
Đáng tiếc, cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua.
Thân thể y lại bị người lật ngửa ra.
Y phục tán loạn đầy đất...
Ngay cả lớp áo lót cũng bị tháo bỏ bằng những động tác quá mức thuần thục, nơi tư mật nhất, tr.ần tr.ụi lộ ra trước mặt người khác.
Cố Cảnh Nguyện cuối cùng cũng không nhịn nổi, bật mở mắt.
Đôi mắt đào hoa trừng lớn, trong tầm nhìn mơ hồ, chỉ thấy dung nhan tuấn mỹ vô song của thiên tử đương triều, chiếm cứ toàn bộ thế giới của y.
...
Không...
Cố Cảnh Nguyện lại lật người, bản năng trốn tránh.
Lúc này... lần này... thật sự ai cũng được.
Nhưng tuyệt đối không thể là Long Hiến Chiêu.
Ai cũng được...
Trừ Long Hiến Chiêu...
"Đừng... buông ta ra, Long Hiến Chiêu... không được..."
Cố Cảnh Nguyện khóc nức nở cầu xin, thế nhưng trong sự áp chế cực hạn, thân thể y run rẩy kịch liệt, đã chẳng còn chút sức lực, đến cả xoay người còn không nổi, càng đừng nói gì đến chuyện trốn đi.
"Không được... Long Tứ..."
Nhưng trên cánh đồng bát ngát trống trải, Long Hiến Chiêu vẫn cứ chế trụ y.
Giọng nói khàn khàn thấp trầm quanh quẩn giữa khoảng không, hương thơm quen thuộc chầm chậm phả đến. Hắn ghé sát tai y, thì thầm:
"A Nguyện, đừng sợ."

[@@ (1) phong nguyệt: ám chỉ chuyện xxx, tình ái, a.k.a "d.â.m"]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com