Hôm nay Cố Cảnh Nguyện đích xác có việc phải vào kho nội đình trong cung để tra xét sổ sách, lại căn dặn đôi câu với quản sự.
Việc không nhiều, độ hơn một canh giờ là xong. Từ sớm đã nghe tin Hoàng thượng gọi Tiểu Hầu gia vào đánh cờ, mà y cũng đã sớm cáo lui nên mới định bụng trực tiếp xuất cung, hồi phủ nghỉ ngơi.
Vừa ra khỏi kho, bước chân theo lối mòn quanh co chưa được bao xa, Cố Cảnh Nguyện liền phát giác có kẻ theo sau. Y tuy thường xuyên ra vào hoàng cung, nhưng phần nhiều chỉ loanh quanh tại ngự thư phòng cùng tẩm điện của Hoàng thượng, những nơi khác, nếu không có thánh chỉ y chưa từng bước chân tới.
Lộ trình từ kho đến cửa cung hôm nay, cũng chẳng giống những lần trước. Mà thính giác của y vốn hơn người, chẳng mấy chốc đã phân biệt rõ có hai luồng bước chân rất nhẹ, vẫn đuổi theo phía sau, không gần không xa, vừa khéo giữ một khoảng cách, cứ thế bám theo cho đến tận ngự hoa viên.
Thế nhưng, dù đã phát giác bị theo dõi, Cố đại nhân vẫn không hề hé lời.
Nơi này là hoàng cung, bên cạnh y còn có mấy tiểu thái giám dẫn đường, thêm vào đó cấm quân thi thoảng lại tuần tra ngang qua, hẳn cũng chẳng xảy ra chuyện gì to tát.
Mãi cho đến khi đi đến hậu hoa viên, mới vô tình chạm mặt với Vĩnh Hinh quận chúa.
"Vi thần tham kiến quận chúa."
Y dừng chân, hành lễ theo đúng lễ chế. Dù gì, thân phận đối phương tôn quý, y là ngoại thần vẫn nên giữ đúng quy củ.
Thế nhưng Vĩnh Hinh quận chúa đã chờ sẵn từ trước, vừa nghe tiếng y cất lên, liền quay đầu nhìn lại, rồi vội vàng chạy tới như gió lướt qua.
"Cảnh Nguyện ca ca, mau đứng lên đi!"
Quận chúa vẫn vận y phục lụa đỏ rực rỡ, màu sắc chẳng khác mấy so với sắc phục thường ngày của Cố Cảnh Nguyện.
Chỉ là, Cố Cảnh Nguyện khoác y phục đỏ thì tuyệt mỹ lẫn bi ai, còn nàng mặc lại rực rỡ như một bó lửa giữa tiết xuân, ấm áp mà sáng bừng, như ánh dương đầu đông khiến người không nỡ rời mắt.
Cố Cảnh Nguyện theo lời đứng dậy.
"Đêm đã khuya, quận chúa cớ sao còn chưa hồi cung nghỉ ngơi?"
"Dĩ nhiên là đợi huynh rồi!" Vĩnh Hinh đáp lời nhanh như chớp, gương mặt non nớt thoắt nở nụ cười rạng rỡ. Nàng không kìm được mà hỏi:
"Cảnh Nguyện ca ca, đã lâu huynh không hồi âm thư cho muội... Huynh có nhận được thư muội gửi không?"
Mày liễu mắt sáng, dung nhan vẫn còn mang nét non nớt, nhưng khi đối diện với Cố Cảnh Nguyện, gò má nàng đã nhuộm một lớp ửng hồng, ánh mắt long lanh lấp lánh nước, hệt như ánh trăng chiếu xuống mặt hồ yên ả.
Ánh mắt ấy mang theo khát khao, lại giấu giếm lo sợ. Nàng vừa hy vọng thư mình đã đến tay chàng, lại vừa mong y chưa từng thấy , như vậy bao lần không hồi đáp có thể lấy cớ là không hay biết chứ chẳng phải là cố tình tránh né.
Tuy rằng, trong thâm tâm nàng đã mơ hồ đoán được hết thảy.
Dẫu sao, một năm trở lại đây đủ loại lời đồn trong kinh thành sớm đã truyền đến tận Huệ Châu, nàng nào còn mộng tưởng bao nhiêu...
Cố Cảnh Nguyện không trả lời ngay, mà trước tiên ra hiệu cho đám người hầu lui xuống.
Y là ngoại thần, trong cung vốn không tiện đi lại một mình, bên cạnh tất có kẻ theo hầu. Nhưng nơi hậu cung này, vốn chẳng có ai khác, hơn nữa y lại là người được Hoàng thượng cho phép tự do ra vào cung thất, nên khi y mở miệng, đám tiểu thái giám cũng không dám trái lệnh, lặng lẽ lùi ra xa.
Về phần Vĩnh Hinh quận chúa, nàng cũng có mấy nha hoàn theo sau, nhưng để có thể cùng Cố Cảnh Nguyện trò chuyện riêng tư, nàng từ sớm đã sai người đợi ở xa.
Chẳng mấy chốc, nơi đại viện rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Lúc này, Cố Cảnh Nguyện mới hạ giọng, chậm rãi nói: "Quận chúa, từ nay xin chớ gửi thư cho vi thần nữa."
"Cảnh Nguyện ca ca..."
Ngay khoảnh khắc y bảo người lui xuống, Vĩnh Hinh đã biết y sẽ nói gì.
Nàng sớm đã đoán được mình sẽ bị từ chối. Nhưng lại không ngờ được, y lại cự tuyệt nàng một cách thẳng thắn đến vậy.
Vĩnh Hinh ngẩng khuôn mặt non nớt, nước mắt như muốn tràn khỏi khóe mi, lặng lẽ nhìn người thiếu niên trước mặt, trong mắt là tiếc nuối lẫn đau lòng chẳng giấu được.
Cố đại nhân tuy dáng dấp không cao lớn bằng Hoàng thượng, nhưng cũng không hề thấp bé.
Y vẫn giữ nguyên tư thế hơi khom người, cúi đầu nhìn về phía quận chúa, lễ độ khiêm cung, thần sắc lại nghiêm cẩn, lời nói rõ ràng rành rọt: "Quận chúa thân phận cao quý, tính tình lại cao nhã độc lập, sớm muộn tất sẽ gặp được người thực sự xứng đôi vừa lứa."
Quận chúa: "......"
Cố Cảnh Nguyện tiếp lời: "Lần sau xin đừng gọi vi thần như thế nữa, e rằng sẽ mang đến điều tiếng không hay cho người."
"......Muội không! Muội cứ không chịu!"
Bị từ chối thẳng mặt, quận chúa gần như bật khóc.
Không phải vì thể diện không chịu nổi dù gì nàng và Cố đại nhân từ trước tới nay cũng chỉ trò chuyện được mấy câu ngắn ngủi. Những bức thư viết đi, những lần gọi thân mật kia, đều là một lòng tình nguyện của chính nàng mà thôi.
Nhưng...
Nàng yêu thích Cố đại nhân đến mức nào?
Cố Cảnh Nguyện trong mắt nàng, là người đẹp đẽ, ôn hòa nhất trên đời.
Huống chi, ngày ấy trong *Quỳnh Lâm Yến, y tài hoa hơn người, áp đảo quần thần, Vĩnh Hinh vẫn nhớ rõ hình ảnh y lúc đó: cúi đầu khẽ đáp, trầm tĩnh mà khiêm tốn, ẩn nhẫn tự chế, nhưng lại mang theo khí độ bức người khiến vạn người cũng không thể che lấp nổi phong tư.
Một người xuất chúng như thế...
Một Cố đại nhân hoàn mỹ đến thế...
Cũng chính từ lúc ấy, nàng mới bắt đầu chủ ý tiếp cận Cố Cảnh Nguyện.
Giả vờ sắp ngã xuống ao sen để thu hút ánh nhìn, cố ý gọi chàng là "Cảnh Nguyện ca ca", mặt dày tìm cách thân cận với y...
Vĩnh Hinh vốn là thiếu nữ mới lớn, lại được nuông chiều từ nhỏ trong Yến Vương phủ, đến kinh thành tuy có biết thu liễm phần nào, nhưng lòng dạ thiếu nữ vừa mới biết yêu, làm sao có thể nhịn được?
Người trong lòng nàng đang đứng ngay trước mặt nàng sao có thể kiềm lòng được nữa!
Cuối cùng, nàng không nhịn được, run giọng hỏi: "Chẳng lẽ là vì Hoàng thượng... Nhưng... Nhưng bệ hạ vốn vô tình bạc nghĩa như thế, đến cả danh xưng 'nịnh thần' cũng không tiếc gán cho huynh! Người lấy huynh ra lợi dụng như thế... Cảnh Nguyện ca ca, huynh thực sự thích bệ hạ đến vậy sao?"
"Cảnh Nguyện ca ca, muội đã bàn với phụ vương rồi... Chỉ cần huynh nguyện ý về vương phủ cùng muội, phụ vương nhất định sẽ dâng tấu, cầu xin Hoàng thượng điều huynh đến Huệ Châu..."
Trong khi nàng nói, ánh mắt Cố Cảnh Nguyện vẫn dịu dàng rơi trên người nàng không hề dời đi, trong ánh mắt đầy ắp sự khoan hậu trìu mến.
Đợi nàng nói hết, y mới khẽ cong môi, mỉm cười ôn hòa: "Không giấu gì quận chúa, vi thần cũng có một muội muội, tính tình hoạt bát khả ái, dễ gần dễ mến, tuổi tác... cũng tầm như quận chúa bây giờ."
"Cảnh Nguyện ca ca?" – Vĩnh Hinh ngẩn người, không hiểu y nói điều đó là có ý gì.
Cố Cảnh Nguyện lại nói tiếp: "Vi thần rất nhớ muội ấy. Cho nên, nếu quận chúa không ngại, riêng tư xưng hô gọi vi thần là ca ca cũng được... chỉ là, xin đừng"
"Cảnh Nguyện ca ca!"
Vĩnh Hinh nghe rõ rồi.
Thì ra, y vẫn là từ chối nàng.
Là người họ Long, tính tình đều có phần nóng nảy. Vĩnh Hinh lại được nuông chiều từ nhỏ, nếu là thường ngày, bị từ chối quanh co như thế, nàng chắc chắn đã nổi trận lôi đình.
Nhưng khổ nỗi, ánh mắt Cố đại nhân lại quá mức dịu dàng. Dù thứ dịu dàng ấy chỉ dành cho muội muội của y, chẳng liên can gì đến nàng.
Thế nhưng... vẫn quá đỗi ấm áp.
Ấm đến mức... nàng không nỡ giận dữ với người ấy.
....
Cạch!
Hộp cờ rơi xuống, những quân cờ đen bóng loáng văng tung tóe, lăn tứ tán khắp mặt đất.
Đế vương vận long bào sắc vàng rực, giày rồng giẫm đất, vạt áo vung lên theo từng bước chân quanh quẩn trong điện.
Điện đường lặng như tờ.
Tiểu thái giám đang quỳ dưới đất vội vã rúc đầu vào cánh tay, không dám hé một tiếng.
Trác Dương Thanh dù xưa nay gan dạ cũng bất giác chột dạ, không dám thốt một lời.
Mãi đến khi đi qua đi lại bốn năm vòng, Long Hiến Chiêu mới trở lại ngự tọa của mình, sắc mặt không đổi, phất tay nói: "Truyền cái tên công tử họ Đổng kia vào gặp trẫm."
Đổng Thần bước vào trong điện, lòng thấy vô cùng căng thẳng.
Hắn đã mấy lần diện thánh, nhưng đây là lần đầu tiên được triệu kiến tại tẩm điện của hoàng thượng làm sao mà không hồi hộp cho được.
Trên đường tới, hắn đã lặng lẽ đọc đi đọc lại những lời mình đã chuẩn bị kỹ càng. Trước tiên sẽ bóng gió rằng quận chúa có ý với Cố đại nhân, tiện thể thuật lại những lời đồn đãi trong dân gian, cuối cùng kể ra cảnh tượng mình nhìn thấy khi âm thầm theo dõi Cố Cảnh Nguyện lúc nãy, dẫn dụ hoàng thượng đến ngự hoa viên...
Nếu Cố đại nhân và quận chúa vẫn còn ở đó lại không có ai bên cạnh, vừa khéo để hoàng thượng bắt gặp tận mắt thì là kết cục hoàn mỹ nhất.
Dù nếu không còn ở đó, hoặc lúc hoàng thượng đến mà có người khác xung quanh... cũng chẳng sao.
Chỉ cần phần mở đầu dẫn dắt khéo léo, khiến hoàng thượng sinh nghi, thì cho dù Cố đại nhân với quận chúa quả thật thanh bạch, hoàng thượng e cũng khó lòng chấp nhận.
Đến lúc đó, hắn lại nhân cơ hội thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với quân vương...
Biết đâu, thân phận lâu nay bị lạnh nhạt của hắn sẽ xoay chuyển thời thế!
Nghĩ đến đây, Đổng Thần càng thêm vững tin, thần sắc cũng phảng phất nét đắc ý.
Nào ngờ, khi hắn bước vào chính điện, cúi người hành lễ xong xuôi, chưa kịp mở lời, đã nghe hoàng thượng lạnh nhạt hỏi: "Ngươi có biết, nói dối sinh chuyện là tội chết?"
"Hoàng thượng tha mạng, vi thần tuyệt không vu cáo!" Đổng Thần lập tức quỳ thẳng người, dập đầu cúi phục.
Hắn đã quan sát Cố đại nhân trong bóng tối rất lâu, tự cho rằng nếu đổi lại là Cố Cảnh Nguyện quỳ ở đây, tư thế hẳn cũng y như mình lúc này.
Chỉ là...
Vì bị hoàng thượng lạnh nhạt một cách vô cớ, mà Cố đại nhân lại được sủng ái không giảm, Đổng Thần không tránh khỏi sinh lòng ghen ghét, âm thầm bắt đầu bắt chước từ phong thái đến thần thái của Cố Cảnh Nguyện.
Cho đến hôm nay, chính hắn cũng không còn phân biệt nổi: rốt cuộc mình là cái bóng của Trấn Nam Vương Bắc Nhung, hay là cái bóng của Cố đại nhân nữa.
Đổng Thần cắn răng chịu đựng áp lực nặng nề từ người trên cao, kiên trì nói tiếp:
"Vi thần quả thực tận mắt thấy Cố đại nhân và quận chúa gặp riêng trong ngự hoa viên. Cố đại nhân còn sai người lui xuống, hơn nữa quận chúa... quận chúa hành xử hết sức thân mật... mà lại..."
Nói càng nhiều, lời càng nghẹn nơi cổ.
Thật kỳ lạ, rõ ràng hoàng thượng vẫn ngồi yên bất động, thần sắc không thay đổi, nhưng trong lòng Đổng Thần lại dâng lên nỗi sợ hãi ngày một mãnh liệt, hai đầu gối bắt đầu run rẩy.
Nếu không phải tên đã lên dây cung, hắn thật muốn cắn răng mà nuốt hết lại vào.
Nhưng đã đến nước này, hắn đành liều lĩnh tiến thêm một bước:
"Và... và dân gian còn đồn rằng Cố đại nhân là Văn Khúc Tinh giáng thế, quận chúa thì là nữ trung hào kiệt... Bọn họ, bọn họ mới thật là..."
"Đủ rồi."
Long Hiến Chiêu đột ngột đứng bật dậy từ ngự tọa, giọng điệu nghe tưởng như bình thản.
Đổng Thần lập tức im bặt, không dám hé môi thêm nửa câu.
Chỉ thấy Long Hiến Chiêu bước từng bước đến gần, tiếng giày vàng chạm đất mỗi lúc một gần, lòng hắn hoảng loạn không thôi.
Chợt nghe hoàng thượng nói: "Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm."
Đổng Thần động lòng, chậm rãi ngẩng đầu.
Hắn đã học dáng vẻ phong nhã của Cố đại nhân đã lâu, tự nhận diện mạo này cũng thanh tú đoan chính, tư thế cúi ngẩng cũng nho nhã đúng mực, hoàn toàn không thua kém gì thần thái khi Cố đại nhân đối diện quân vương.
Nhưng không ngờ, vừa ngẩng mặt lên chưa được bao lâu...
Chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Long Hiến Chiêu quét qua một lượt, rồi lập tức vung chân đá hắn bay ra ngoài điện!
Hoàng thượng không hề nhắc tới Cố đại nhân nửa lời, mà chỉ giận dữ quát lớn:
"Khốn kiếp! Dám bôi nhọ thanh danh của quận chúa, ngậm máu phun người rằng nàng nửa đêm tư hội với nam nhân?! Kéo ra ngoài, trẫm truyền lệnh, đánh chết tại chỗ!"
Lúc này Đổng Thần mới hoảng hốt nhận ra mình đã gây ra họa lớn.
Dường như... hắn đã bỏ sót điều gì đó vô cùng quan trọng, và giờ đây... tất cả đã quá muộn!
Cấm quân tràn vào điện, hắn không còn thời gian để suy xét sai sót ở đâu, chỉ còn biết liều mạng dập đầu, van xin tha mạng...
Chỉ tiếc rằng, vị hoàng đế ấy lại mang gương mặt lạnh như sương tuyết.
Người cao dáng thẳng, tay chắp sau lưng đứng đó, bóng dáng uy nghi mà đường bệ, nhưng lại chẳng có nửa phần xót thương hương hoa ngọc ngà.
Dẫu đối phương khóc lóc cầu xin, hắn thậm chí không thèm cúi đầu liếc nhìn Đổng Thần lấy một lần.
Sau đó, công tử họ Đổng bị lôi ra ngoài, kéo đi rất xa, trong ngoài tẩm điện không còn nghe thấy lấy một tiếng gào thét.
Long Hiến Chiêu ung dung phân phó người thu dọn lại bàn cờ, rồi trở về ngự tọa, tiếp tục cùng Tiểu Hầu gia đấu ván cờ còn dang dở.
Rõ ràng, tâm tình đánh cờ của hoàng thượng đã không còn nồng nhiệt như ban đầu, song vẫn cố ý kiên trì đánh nốt ván ấy, Trác Dương Thanh cũng không dám làm trái.
Đợi một hồi lặng im, thấy nét mặt Long Hiến Chiêu có phần hòa hoãn, Tiểu Hầu gia mới khẽ thử nói: "Vị công tử họ Đổng kia... hầy, dung mạo cũng được lắm, chỉ tiếc... Chỉ tiếc người đưa hắn vào cung quá vội, chưa dạy qua phép tắc chốn thâm cung, thành ra hiểu biết còn nông cạn."
Thấy hoàng thượng không lộ vẻ gì là khó chịu, Trác Dương Thanh lại nói tiếp: "Danh tiết quận chúa đâu phải chuyện có thể để kẻ khác vung miệng tùy ý phao truyền? Dạng người thế này, vào cung mà còn có thể sống đến hôm nay, cũng là nhờ hoàng thượng người độ lượng, không muốn chấp nhặt..."
"Điểm này, ngươi thực đã nói sai rồi."
Ánh mắt Long Hiến Chiêu vẫn rơi trên bàn cờ, khó đoán ý tứ mà nói: "Trẫm đã từng muốn tống cổ hắn ra khỏi cung từ sớm... chỉ là khi đó, Cố đại nhân mở miệng xin tha cho hắn."
"...Là lần hắn mạo phạm Cố đại nhân phải không?" Tiểu Hầu gia gượng cười, "Thần hình như cũng nghe người ta nhắc đến rồi."
Long Hiến Chiêu nói: "Loại người vô ân phụ nghĩa thế này, đánh chết cũng là nhẹ."
Giọng điệu của bậc cửu ngũ chí tôn vẫn đều đều, nhưng thái độ đã quá rõ ràng.
Người mượn danh quận chúa mà xử tử Đổng công tử, nhưng kỳ thực, ai cũng nhìn ra là vì Cố đại nhân.
Đổng Thần không chỉ là người được Nhiếp Chính Vương đưa vào cung, mà còn là kẻ do Thái hậu đích thân giữ lại.
Nếu cứ thế mà trừ khử, e là đầu tiên khó mà ăn nói với Thái hậu.
Nay hắn dám nói lời vu khống liên quan đến quận chúa, dù ai cũng rõ là đang muốn bôi nhọ Cố đại nhân, thế là đủ để trừng phạt rồi.
Long Hiến Chiêu từ trước đến nay vốn không phải hôn quân tàn bạo như vẻ ngoài khiến người lầm tưởng, điểm này Trác Dương Khanh đã biết từ lâu.
Chỉ là...
Hoàng thượng lại cứ ba câu không rời Cố đại nhân...
Nét mặt Trác Dương Thanh trở nên khó dò, nhìn thấy Long Hiến Chiêu suy tư hồi lâu vẫn chưa hạ cờ, tâm tư hiển nhiên đã không còn ở ván cờ nữa.
Hắn liền liều lĩnh mở miệng:
"Hoàng thượng... người thật không muốn đến ngự hoa viên xem thử một phen sao?"
Tay cầm cờ của Long Hiến Chiêu chợt khựng lại.
Thân hình cao lớn như bị một tầng u ám che phủ.
Chỉ trong một thoáng, Trác Dương Thanh tưởng rằng hoàng thượng sẽ lập tức đứng dậy, hướng thẳng đến ngự hoa viên mà đi.
Nhưng... Người vẫn đứng yên.
Cửu ngũ chí tôn chỉ im lặng một lúc, rồi kiên định lắc đầu, nói: "Trẫm không cần đi."
*Quỳnh Lâm Yến: Là yến tiệc tổ chức tại cung đình dành cho tân khoa trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa cùng các tiến sĩ khác sau kỳ thi đình. Đây là một dịp vô cùng long trọng, thường được tổ chức tại điện lớn trong hoàng cung, có sự hiện diện của hoàng đế, vương công đại thần, để tuyên dương người tài và cũng là dịp để các vị quan tương lai ra mắt triều đình.
Tên gọi "琼林" bắt nguồn từ một tích xưa, trong đó "琼" nghĩa là ngọc đẹp, "林" là rừng – ngụ ý nơi tụ hội của những người tài hoa như rừng ngọc, tượng trưng cho sự quý giá của nhân tài.