Giữa giờ ngọ, trong Dương Thăng Lâu người đến người đi tấp nập, muốn tìm một nơi yên tĩnh để dùng bữa cũng thật chẳng dễ dàng gì. Từ sau khi thống lĩnh cấm quân đổi người, hoàng thượng so với dạo trước rõ ràng vui vẻ hơn nhiều. Hôm nay lại hứng khởi đột nhiên, muốn đến tửu lâu mà Cố Cảnh Nguyện thường lui tới để nếm thử món ngon. May mắn là Cố Cảnh Nguyện từng có kinh nghiệm, đã sai người đến đặt sẵn một gian riêng. Bằng không, chẳng biết phải chờ đến canh nào mới có chỗ ngồi. Bước vào tiểu gian, Long Hiến Chiêu đã thay long bào, chỉ mặc thường phục. Hắn ra hiệu cho A Nguyện vào ngồi phía trong, rồi cũng vén áo ngồi xuống bên cạnh hắn. Hoàng thượng chân tình cảm thán: "Không ngờ tửu lâu này lại buôn bán phát đạt đến vậy." Tiểu gian chỉ cách biệt bởi vài tấm bình phong, căn bản không cách nào ngăn được âm thanh ồn ào bên ngoài. Cố Cảnh Nguyện đáp: "Khách nhân của Dương Thăng Lâu xưa nay đều rất đông." Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị mang trà đến, Cố Cảnh Nguyện liền tự tay tiếp lấy ấm trà, vừa rót vừa nói: "Nơi này có mấy món rất được lòng người, lát nữa xin mời bệ hạ thưởng thức." Bên ngoài tuy náo nhiệt, nhưng nếu hai người hạ thấp giọng trò chuyện, cũng chẳng lo bị người khác nghe thấy. Thế nên Cố Cảnh Nguyện vẫn gọi Long Hiến Chiêu là "bệ hạ". Hoàng thượng đột nhiên muốn xuất cung, khiến Cố Cảnh Nguyện có chút trở tay không kịp. Suốt dọc đường, y luôn trong trạng thái bất an, nên lời ít mà sắc mặt trầm tĩnh. Thế nhưng, có vẻ như y rất thích bầu không khí náo nhiệt chốn tửu lâu này, nên tâm tình dần phấn chấn, ngay cả lời nói cũng nhiều hơn thường ngày vài phần: "Mở tửu lâu, hoặc là cần phục vụ chu đáo, hoặc là phải có món ăn đặc sắc khiến nơi khác không dễ bắt chước, hoặc là giá cả phải chăng, vật đẹp giá rẻ. Ba điều này, nơi đây đều có đủ, cho nên sinh ý mới hưng vượng như thế... Bệ hạ, đây là trà táo đỏ, xin mời dùng thử." Long Hiến Chiêu nghe lời, nhấp một ngụm trà nóng trong tay. Vị trà này khác hẳn thứ thượng trà mà hắn thường uống trong cung, ngọt mà không gắt, mang theo hương vị ấm áp đặc trưng của táo đỏ, khiến người thưởng thức cảm thấy mới mẻ vô cùng. Long Hiến Chiêu không khỏi tán thán: "Không ngờ lại có loại trà lạ lẫm thế này." Cố Cảnh Nguyện khẽ cười: "Chỉ là một loại quả trà thôi, trong cung cũng từng dâng loại trà tương tự, chẳng qua nguyên liệu bên trong cầu kỳ phong phú hơn. Còn thứ này, chỉ dùng táo đỏ nấu lên mà thành." Vừa nói, y cũng tự mình nhấp một ngụm. "Táo đỏ tính ôn, bốn mùa đều có thể dùng nấu trà uống, còn có công hiệu bổ khí dưỡng huyết. Trà dù đơn sơ, chẳng đáng bao tiền, nhưng khách nhân mới bước vào cửa, cửa hàng liền dâng trà mời, thần cho rằng đó là một phần đặc sắc và chu đáo." Thiếu niên ung dung đối đáp, tuy ánh mắt vẫn cụp, nhưng thần sắc lại sáng ngời, khắp thân toát ra sự tự tin ôn hòa, khiến người đối diện khó lòng rời mắt. Tựa như y chuyện gì cũng hiểu, việc gì cũng tỏ. Mà sự náo nhiệt nơi phố chợ lại khoác thêm cho y vài phần nhân khí đời thường. Y vẫn là Cố đại nhân thanh nhã trầm tĩnh, song lại thêm phần sinh động rạng ngời. Tựa mỹ nhân khi trang điểm và khi không trang điểm. Người trước thì siêu trần thoát tục. Người sau lại diễm lệ mê người. Dù là thế nào, đều khiến người ta không thể dời mắt. Long Hiến Chiêu cảm thấy lời y nói thật có lý: "Quả nhiên tâm tư chủ quán rất khéo léo." Vừa vào cửa đã có trà nóng dâng lên, bất kỳ thực khách nào cũng đều cảm thấy ấm lòng. Thêm vào sự hiếu khách chân thành của chủ quán, chẳng trách tửu lâu lại làm ăn phát đạt như vậy. Long Hiến Chiêu lại nói: "Thật không ngờ, A Nguyện cũng am hiểu đạo kinh thương." "Thần chỉ thấy mở tửu lâu thú vị, rảnh rỗi liền thích suy nghĩ vẩn vơ mà thôi..." Cố Cảnh Nguyện nhẹ nhàng bật cười, "Hiếm khi hoàng thượng không bài xích chuyện này, còn nguyện ý lắng nghe, thần mới dám nói nhiều một chút." "Trẫm sao có thể không muốn nghe?" Long Hiến Chiêu nhìn y. Hắn từ lâu đã muốn xuất cung xem xét, vốn là vì muốn hiểu rõ hơn về kinh thương, sau này dễ bề khuyến thương dưỡng quốc, thúc đẩy quốc vận Đại Nghi. Thế nhưng, lời tới miệng rồi lại chuyển hướng, bởi trong mắt hắn giờ đây chỉ có dáng vẻ đôi mắt đào hoa cong cong khẽ cười của Cố Cảnh Nguyện. Không hiểu sao, lời nói ra lại thành: "A Nguyện nói gì, trẫm đều muốn nghe." Vừa dứt lời, Long Hiến Chiêu không khỏi âm thầm thở dài trong lòng: mình tám phần là một hôn quân mất rồi. Nhưng khi thấy Cố Cảnh Nguyện vì câu nói ấy mà gò má thoáng ửng hồng, hắn lại cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng, hận không thể chọc ghẹo thêm vài câu, khiến mặt y càng đỏ rực thì càng tốt... Hắn nói tiếp: "Tiên tổ trọng nông khinh thương, nhưng tình thế hiện tại của Đại Nghi đã khác xa khi ấy. Mọi việc vẫn nên cụ thể mà luận. A Nguyện, khanh nói tiếp đi, về kinh thương, còn có điều gì tâm đắc?" Tuy rằng vẫn còn tồn tại quan niệm sĩ nông công thương, nhưng hoàng thượng đối với phương diện này lại không có định kiến. Hắn muốn nghe, Cố Cảnh Nguyện cũng không từ chối. Liền lấy mấy ví dụ, cặn kẽ nói rõ suy nghĩ của mình. Tửu lâu ồn ào, chẳng bằng tẩm cung của hoàng thượng thanh tĩnh, nhưng cũng chính bởi sự huyên náo ấy mà khiến cảnh vật thêm phần thi vị, làm cho người cảm thấy tươi mới khác thường. Hơn nữa, họ vốn dĩ đang ngồi gần nhau. Một người nói nghiêm túc, một người nghe chăm chú, càng nói Cố Cảnh Nguyện càng gần sát hơn với Long Hiến Chiêu, cho đến khi tiểu nhị vào mang món ăn, khuôn mặt tuấn mỹ của hoàng thượng đã gần sát bên. Ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm, sáng rực của đối phương, Cố Cảnh Nguyện vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa họ gần đến mức như thể sắp hôn nhau. ... Đây rõ ràng là cố ý trêu chọc y. Y vội vàng tránh đi, thẳng lưng, chỉ là mặt đã đỏ hồng, giống như những áng mây đỏ cuối chiều. Tiểu nhị vào thì chỉ nghĩ họ đang trao đổi công việc, vì xung quanh ồn ào, chẳng nghe rõ họ nói gì, nên chẳng để tâm. Không nhìn qua một bên, tiểu nhị bày món ăn lên xong lịch sự rời đi. Long Hiến Chiêu thấy Cố Cảnh Nguyện vô thức đưa tay lên chạm mặt, không nhịn được mà bật cười. Cố Cảnh Nguyện chớp mắt, cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra, sắc mặt bình tĩnh nói: "Nơi này không thể so với những món ăn hoàng thượng thường dùng trong cung, nhưng món ăn ở đây tươi ngon, chế biến công phu, bệ hạ thử xem." "Được, vậy trẫm sẽ thử." Long Hiến Chiêu nói rồi cầm đũa lên, nhưng vẫn không nhịn được cười. Hắn nhìn Cố Cảnh Nguyện trong bộ y phục bình thường, không ngờ khi có người ngoài đối phương lại ngượng ngùng như vậy. Mỗi khi chỉ có hai người, Cố Cảnh Nguyện cũng dễ xấu hổ như vậy. Tất nhiên, khi hai người ở một mình thường sẽ là lúc ở trên giường. Nhưng lúc đó, Cố Cảnh Nguyện ngoài việc đỏ mặt ra, hành động lại rất dũng cảm dám làm mọi thứ. Còn bây giờ, chỉ vì ở chỗ đông người mà ngồi gần nhau một chút, y đã... Nhìn Cố Cảnh Nguyện dù mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, không vướng bụi trần, Long Hiến Chiêu đột nhiên muốn trêu đùa y hơn, muốn làm gì đó trước mặt mọi người. Hắn muốn đẩy Cố Cảnh Nguyện lên chiếc bàn đầy món ăn này, muốn mở bộ y phục đơn giản của y ra, muốn xem Cố Cảnh Nguyện sẽ phản ứng thế nào... "Hoàng thượng?" Trong tiếng nói trong trẻo của Cố Cảnh Nguyện, Long Hiến Chiêu mới hoàn hồn. Những suy nghĩ xấu xa bị tạm thời dập tắt, Long Hiến Chiêu theo lời Cố Cảnh Nguyện thử mấy món ăn. "Ăn cũng khá đấy." Dù là câu "khá" của hoàng thượng, nghĩa là rộng lớn vô cùng. Có thể là món ngon, cũng có thể là món ăn bình thường. Long Hiến Chiêu tuy là hoàng đế, nhưng do ảnh hưởng từ thời trẻ sống ngoài cung, hắn không kén ăn, cũng khó phân biệt được độ ngon của món ăn. Chỉ cần là món ăn có thể nuốt được, không hại sức khỏe, đều là "khá". Hắn sẽ không kén chọn. Nếu không phải là hoàng đế, có lẽ vị thiếu niên này sẽ là một công tử quý tộc giản dị duy nhất ở kinh thành. Thức ăn trong cung của Long Hiến Chiêu đa phần đều thanh đạm, Cố Cảnh Nguyện cũng chọn món ăn theo nguyên tắc này, phần lớn là các món thanh đạm bổ dưỡng. Chỉ có một món nước bò luộc, thịt bò thái lát mỏng, bên trên là một lớp nước sốt đỏ thẫm bóng bẩy, phủ đầy ớt và tiêu, mùi rất thơm, nhìn cũng có vẻ rất cay. Món này được bày trước mặt Cố Cảnh Nguyện, y vẫn bận rộn dọn đồ ăn cho hoàng thượng, không ăn nhiều. Nhưng trong mười đũa của y, tám lần đều là gắp món nước bò, ngay cả đôi môi mỏng thường ngày vẫn nhạt màu, giờ cũng hơi đỏ lên. Long Hiến Chiêu bình thường ít chú ý đến những điều này. Nhưng có lẽ là vì đôi môi mỏng này giờ đây bỗng dưng đỏ rực, ánh sáng mượt mà khiến người ta không thể không chú ý, hoàng thượng không khỏi ngạc nhiên: "Thì ra A Nguyện cũng thích ăn cay?" Cố Cảnh Nguyện khẽ cười, như thể đã đồng ý. Long Hiến Chiêu bản thân không kén chọn món ăn, rất ít khi chú ý đến sở thích ăn uống của người khác. Người duy nhất hắn nhớ đến là Trình Âm Trác. Vì A Khởi không ăn được ớt. Mỗi khi ăn là lại ho sặc sụa. Có lần, họ ăn thịt nướng, A Khởi chỉ ăn chút ớt bột, liền ho đến mắt đầy nước mắt, suýt nữa không thở được. Vậy là y nhớ mãi chuyện đó. Sau này, hădn chỉ ăn thức ăn thanh đạm cũng là vì từ sau đó đã quen dần. Mặc định rằng thức ăn thanh đạm sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, mùa đông ở Kinh thành cũng lạnh, không ấm áp như phương Bắc, ăn thêm chút cay để giữ ấm người cũng không sao. Vì Cố Cảnh Nguyện có thể ăn, và cũng thích ăn cay, Long Hiến Chiêu liền nói: "Trẫm nhớ trong cung cũng có đầu bếp người Tứ Xuyên, sau này A Nguyện muốn ăn gì thì cứ bảo Hồng Thái Toàn, bảo họ làm cho." Cố Cảnh Nguyện không từ chối, chỉ nói: "Vâng." "À đúng rồi, A Nguyện có thích mở một cái tửu lầu không?" Trong lúc ăn, Long Hiến Chiêu nói với Cố Cảnh Nguyện: "Vậy trẫm sẽ cấp vốn, lại tìm một mảnh đất ở Kinh thành, A Nguyện làm ông chủ sau lưng có được không?" Nói đến đây, hoàng thượng bỗng nhiên có chút hứng thú. Bình thường, họ chỉ chăm lo việc triều chính, rất ít khi bàn về những chuyện không liên quan đến triều chính, có lẽ là bị không khí thị trấn xung quanh ảnh hưởng, Long Hiến Chiêu cảm thấy việc hợp tác mở một tửu lầu với Cố Cảnh Nguyện cũng khá hay. Nhưng Cố Cảnh Nguyện nghe xong, mặc dù vẫn cười nhẹ, nhưng từ chối nói: "Mở tửu lầu đâu phải là chuyện có thể làm ngay lập tức? Hiện giờ triều chính vẫn chưa ổn định, thần cũng không thể phân thân, chờ sau này... rồi tính cũng không muộn." Sau khi ăn cay nhiều, Cố Cảnh Nguyện trông có vẻ sống động hơn bình thường. Giống như đóa hoa đang chuẩn bị nở bỗng chốc nở rộ, cảnh tượng rực rỡ, thường ngày người thì khiêm tốn, ổn trọng, nhưng cũng đôi lúc sắc màu tươi mới, khiến người khác cảm thấy thú vị. Long Hiến Chiêu chỉ nghĩ rằng Cố Cảnh Nguyện đã đồng ý. Không nhịn được cười lớn: "Vậy thì cứ thế mà quyết định." Sau khi ăn xong, hoàng thượng cũng không định trở về cung ngay, còn muốn đi dạo một chút. Nhưng Cố Cảnh Nguyện nhìn ra ngoài trời, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng. Thật ra là y vốn đã có cuộc hẹn với Dương Lâm. Vị bằng hữu của nhị công tử sau khi nhận được sự giúp đỡ từ tiểu hầu gia, nghe nói đằng sau chuyện này có công lao của Cố đại nhân, liền muốn gặp Cố Cảnh Nguyện trực tiếp cảm ơn. Cố Cảnh Nguyện không có cái tôi gì, huống chi đó lại là bạn của Dương Lâm nên đồng ý. Về thời gian, thì theo lý mà nói, hoàng thượng thường xuyên bận rộn, cũng chưa từng hạn chế việc ra vào của Cố Cảnh Nguyện, chỉ cần tìm lý do ra cung là được. Không ngờ hôm nay hoàng thượng lại đột nhiên cũng muốn ra ngoài... Cố Cảnh Nguyện nói: "Thần còn có việc... Hay là hoàng thượng tự đi dạo trước đi?" "Ồ?" Long Hiến Chiêu nhận ra sự khác thường của y, đôi mày tuấn tú nhướn lên, hoàng thượng cảm thấy thú vị: "Là việc gì?" Cố Cảnh Nguyện thành thật đáp: "Hôm nay thần có cuộc hẹn với Dương nhị công tử." "Trẫm tưởng là việc gì." Long Hiến Chiêu cười nhẹ, không nhịn được cũng có chút hứng thú: "Hẹn ở đâu? Vậy thì trẫm đi cùng A Nguyện." "..." Cố Cảnh Nguyện chỉ đành giải thích về việc còn có khách khác. Rồi nói: "Nhị công tử họ không biết hoàng thượng cũng sẽ đi cùng." "Không sao." Long Hiến Chiêu vừa nói vừa mở quạt xếp: "Trẫm với tiểu đệ của Dương Tấn mặc dù ít gặp, nhưng đoán là hắn sẽ không phiền vì trẫm đi cùng đâu." "Không phải như vậy..." Cố Cảnh Nguyện dừng một chút, khuôn mặt thanh tú có vẻ hơi khó xử. Mặc dù việc gặp nhị công tử hầu thường là hắn chuyển lời giữa mình và tướng quốc, nói toàn là chuyện quan trọng. Nhưng trong lòng, Cố Cảnh Nguyện vẫn cảm thấy gặp Dương Lâm là một cuộc gặp mặt riêng tư. Vì là gặp riêng tư, nên có thể mang theo bạn bè đi cùng. Chỉ là khi người bạn đó là Long Hiến Chiêu, y cảm thấy hơi lạ lẫm, không thoải mái. Y vẫn từ chối một cách khéo léo: "Hay là... để các thị vệ khác đi cùng hoàng thượng, thần đi một lát rồi về." ... Cố Cảnh Nguyện vốn luôn nghe lời, ít khi từ chối như vậy. Điều này khiến Long Hiến Chiêu đột nhiên nhận ra, y này không muốn mình cùng đi. Quả là... ngoài dự đoán. Nụ cười trên mặt hắn hơi ngừng lại, nhìn thấy khuôn mặt Cố Cảnh Nguyện vẫn cúi đầu, đôi mắt hơi kiên quyết, Long Hiến Chiêu liền thu lại chiếc quạt. "Vậy thì, trẫm càng phải đi xem thử rồi."