“Cố đại nhân?” Giọng của Tống Tân Duệ vang lên từ phía sau: “Sao chúng ta lại dừng lại?” Từ lúc hắn cất lời, âm thanh sau núi lập tức ngưng bặt. Cố Cảnh Nguyện biết rõ hai kẻ kia vẫn còn ở đó, nhưng lại giả vờ như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục cất bước đi về phía trước. Y chỉ nói: “Không có gì.” Mặc dù, tiếng động ban nãy đúng là quá mức phóng túng, âm lượng càng lúc càng lớn, đến cả Tống Tân Duệ đang tiến lại gần cũng nghe thấy được đôi chút. Tống Tân Duệ không nhìn thấy biểu cảm của Cố Cảnh Nguyện đang đi phía trước, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có đôi chút thay y xấu hổ. ... Thế gian đều đồn rằng Cố đại nhân được Thánh Thượng sủng ái độc nhất là vì dung mạo có phần giống với bóng hình bạch nguyệt quang trong lòng ngài. Cũng bởi người ta thường cho rằng cơm người khác thơm hơn, trăng nhà người sáng hơn; lại thêm sự thiên vị rõ ràng của Thánh Thượng, nên từ quan lại triều đình cho đến thứ dân bá tánh, ai ai cũng thích đem vẻ ngoài của tiểu vương gia Bắc Dung ra tâng bốc. Thậm chí, dân gian còn truyền tụng vè ca, tán tụng chính là dung mạo mỹ miều của vị đó. Chỉ là, Tống Tân Duệ lại cảm thấy nói Cố đại nhân là thế thân của người kia, thực sự là một sự sỉ nhục. Hắn không tin vị tiểu vương gia kia thực sự có thể sánh bằng phong thái của Cố đại nhân. Chỉ là Thánh Thượng... Ai mà biết được Thánh Thượng nghĩ gì chứ? Thở dài một tiếng. Bởi vậy, từ trong tâm khảm, Tống Tân Duệ cảm thấy những lời đàm tiếu hèn mọn ấy thật khiến người ta buồn nôn. Một người như Cố đại nhân, cốt cách như thế, sao cần phải bắt chước ai? Tống Tân Duệ một mực cho rằng, được Thánh Thượng để mắt tới, tất nhiên không chỉ bởi gương mặt kia. Nếu chỉ vì dung mạo tương tự, thì trong hậu cung chẳng phải còn có công tử họ Đổng sao? Sao chưa từng thấy Thánh Thượng đối với hắn có phần nể trọng? Tống Tân Duệ nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm tức giận. Nhưng vì sợ Cố Cảnh Nguyện cảm thấy khó xử, hắn không phát tác tại chỗ, cũng không đi đối chất với kẻ sau giả sơn, chỉ cố ý cất cao giọng một tiếng để ngăn bọn họ tiếp tục nghị luận, tránh làm bẩn tai người khác. Sau khi hai người rời khỏi hoa viên, xung quanh đã yên ắng trở lại, Tống Tân Duệ vốn muốn khuyên Cố Cảnh Nguyện vài lời, nhắc y đừng để tâm đến lời ong tiếng ve. Nhưng nghĩ đến việc Cố đại nhân có lẽ còn không biết mình đã nghe được đoạn đối thoại kia... Đắn đo hồi lâu, cuối cùng Tống Tân Duệ vẫn lựa chọn giữ im lặng. Dù vậy, y vẫn thật sự không mong Cố đại nhân vì chuyện này mà ảnh hưởng tâm tình. ... Cũng chẳng rõ vì sao mình lại để tâm đến cảm xúc của đối phương đến vậy. Chỉ cảm thấy, người như Cố đại nhân, tiên tư ngọc chất không đáng phải chịu sự sỉ nhục như thế. Nghĩ đến đây, Tống Tân Duệ bước nhanh hơn vài bước, đuổi kịp Cố Cảnh Nguyện. Lại cẩn thận liếc nhìn biểu tình đối phương, thấy thần sắc y vẫn như thường, ánh mắt thâm sâu mà kiên định, lúc này mới yên tâm phần nào. Nào ngờ, đúng lúc ấy, Cố Cảnh Nguyện lại mở miệng: “Tống đại nhân đều nghe thấy rồi?” Tống Tân Duệ khựng lại: “Đại nhân...” Cố Cảnh Nguyện khẽ cười, nụ cười như đóa sen đầu mùa, giữa tiết xuân hoa tàn lá rụng lại có thể nở ra một tia diễm lệ khó cưỡng. Tống Tân Duệ phát hiện bản thân ngẩn ngơ nhìn y đến thất thần, vội vàng thu lại ánh mắt, không dám nhìn thêm nữa. Tâm thần chấn động, Tống đại nhân rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Theo hạ quan thấy, Cố đại nhân là người yêu ghét phân minh, bản tính cao ngạo, chỉ là cách thể hiện có phần nội liễm hơn người. Cho nên, đại nhân ngài... vì sao không cùng Thánh Thượng đi săn?” Thật ra Tống Tân Duệ vốn muốn hỏi, một người có cá tính và tài hoa như đại nhân, vì cớ gì cuối cùng lại chọn ở bên Thánh Thượng, cam tâm làm một kẻ bị người đời coi là gian thần, chịu mọi lời gièm pha? Không chỉ hắn, kỳ thực có rất nhiều người cũng muốn biết đáp án cho câu hỏi ấy. Nhưng Tống Tân Duệ vẫn nhớ rằng họ không thân. Chuyện riêng tư như vậy, hắn không nên hỏi, cũng không dám hỏi. Thế nên khi mở miệng, liền đổi sang một câu... nhạt nhẽo vô vị. Nhưng cho dù là vậy, Cố Cảnh Nguyện vẫn rất nghiêm túc mà trả lời. Y đáp: “Bởi vì không thích.” “……” …Không thích điều gì? Không thích cưỡi ngựa? Hay là… không thích đi bắt chước bạch nguyệt quang trong lòng bệ hạ? Hoặc cũng có thể… cả hai đều không thích? Tống Tân Duệ nhất thời lạc vào mông lung, tâm trí mơ hồ chẳng rõ. Rồi hắn lại nghĩ: Nếu như những điều không thích đều sẽ không làm, vậy thì những điều yêu thích… liệu có phải cũng sẽ bất chấp tất cả mà đuổi theo? Chẳng trách, người người đều nói Cố đại nhân là yêu bệ hạ đến cực điểm. … Chờ đến khi hai người rời khỏi, kẻ nấp sau giả sơn khi trước mới rón rén thò đầu ra, dò xét xung quanh. “Dọa chết ta rồi, còn tưởng hắn sẽ bước tới!” Đổng Thần vừa nói vừa vỗ vỗ ngực mình. Đúng vậy, kẻ núp sau vườn hoa để gièm pha Cố Cảnh Nguyện, không ai khác chính là Đổng Thần cùng tỳ nữ của mình — Hoằng Anh. Thu săn là đại sự của triều Đại Nghi, hậu cung cũng cần có người góp mặt. Chỉ là hậu cung của Vũ Văn Đế từ lâu đã vắng bóng, lần này có thể dự yến cũng chỉ có các vị Thái phi đứng đầu là Thái hậu, vậy nên Đổng Thần mới đến chỗ Thái hậu thỉnh chỉ, theo đoàn mà ra ngoài. Song, được đi ra thì cũng chỉ là có cơ hội ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài mà thôi. Về phần bệ hạ… hắn muốn gặp một lần còn khó. Dọc đường, hoàng thượng một thân một ngựa phóng đi như bay, hắn thì vì không biết cưỡi ngựa, đành ngồi xe ngựa theo sau, nào có cơ hội tới gần? Điều này khiến trong lòng Đổng Thần sinh ra oán khí vô cớ. Trong lòng đã có oán, lại không dám oán giận quân thượng, hơn nữa thương tích do bị đánh phạt trước đây mới vừa lành, Đổng Thần bèn đem tất cả hờn giận này đổ lên đầu Cố Cảnh Nguyện. Hắn giờ đây hận Cố Cảnh Nguyện đến tận xương tủy. Nhưng hận thì cũng chẳng có cách nào trả đũa, vậy nên chỉ có thể lặng lẽ trong vườn mà mỉa mai vài câu, hạ thấp vài phần thân phận của vị đại nhân cao quý kia. Chỉ có như thế, lòng hắn mới thấy dễ chịu được đôi chút. “Ngươi chỉ có từng ấy bản lĩnh thôi sao?” Một thanh âm khinh miệt chợt vang lên từ phía sau, Đổng Thần vừa mới bình ổn tâm tình, lại bị dọa đến giật bắn người, suýt nữa thì kêu thành tiếng. Đợi xoay người nhìn rõ kẻ vừa đến, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, không những thế, còn lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười lấy lòng, mềm mại nũng nịu nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là Cố đại công tử à? Đại công tử vạn an, đã lâu không gặp.” ..... Lúc Long Hiến Chiêu trở về từ cuộc săn, sắc trời đã ngả tối, bên ngoài hành cung đã nhóm lửa trại, bên trong đèn hoa rực rỡ, ca múa tưng bừng. Ngày săn bắn, không phân vương công quý tộc, chỉ có quân thần đồng tâm. Hiếm hoi lắm mới có dịp quân thần cùng thả lỏng, nơi này chẳng cần câu nệ như trong cung, cũng chẳng nghiêm trang như nơi triều chính, các vị thần tử cạn chén tán hàn, lời tán dương phần lớn đều dành cho vị quân vương tuổi trẻ tài cao của họ. Lần này đi săn, quả thật thu hoạch không ít. Hoàng thượng anh dũng, không chỉ thân chinh nhập cuộc, còn giành được giải đầu. “Hoàng thượng tuổi trẻ tài cao, anh dũng vô song, thực là phúc lớn của Đại Nghi.” Hữu thừa tướng Dương Hữu Vi là người đầu tiên mở lời. Chẳng bao lâu, liền có các đại thần phụ họa: “Hoàng thượng trẻ tuổi mà tài đức song toàn, so với cố đế và tiên đế cũng không hề kém cạnh. Đúng là phúc của giang sơn xã tắc, là may mắn của lê dân bách tính!” Mọi người xôn xao bàn luận, không ít lão thần thực tâm vui mừng, chỉ là… ngồi hai bên dưới tay hoàng thượng là Tả thừa tướng, Nhiếp Chính Vương, cùng vị Thái hậu ngồi sau rèm phía không xa đều sắc mặt thản nhiên không chút biểu cảm. Bệ hạ quả thật trưởng thành quá nhanh. Nhanh đến mức khiến người ta bắt đầu phải kiêng dè. Trong khung cảnh ca múa bình hòa, tiếng đàn sáo du dương như thêu dệt nên một màn yến tiệc xuân thịnh thế, Long Hiến Chiêu lại nhấp một ngụm rượu. Hôm nay… tâm tình hắn vô cùng sảng khoái. Bị giam cầm nơi cung cấm ngói đỏ tường son quá lâu, quả thực dễ khiến người sinh cảm giác bị trói buộc. Huống hồ, trước khi hồi cung lên ngôi làm thiên tử, Long Hiến Chiêu vẫn luôn sinh sống nơi phương Bắc. Nơi đó, dân chúng phần nhiều sống bằng nghề chăn nuôi ngựa cừu, phong tục cởi mở, cuộc sống tự do tiêu dao, không bị trói buộc mà từ lâu hắn đã quen thuộc. Hôm nay cưỡi ngựa săn bắn, roi ngựa tung bay, khiến Long Hiến Chiêu chẳng khỏi hoài niệm quãng năm tháng đã qua. …Con người, có lẽ vốn là loài kỳ lạ. Những hồi ức từng khiến người đau đớn đến khắc cốt ghi tâm, đến một ngày khi quay đầu ngẫm lại, lại hóa thành vị ngọt trong lòng. Long Hiến Chiêu cảm nhận được vị ngọt ấy. Một loại nhớ nhung mãnh liệt, không thể quay về, cũng chẳng thể xóa nhòa, thôi thúc y đảo mắt tìm kiếm trong hàng hàng bách quan dưới điện. Cuối cùng, ánh nhìn dừng lại nơi một màu đỏ rực rỡ. Quá trình ấy cũng chẳng kéo dài bao lâu. Bởi khí chất xuất trần, dung mạo phi phàm của Cố Cảnh Nguyện, khiến y dù ngồi nơi nào cũng như ánh trăng giữa trời dễ dàng được nhận ra. Giữa làn vũ y nhẹ nhàng phất động của các vũ cơ y phục thanh nhã, lụa xanh phất phơ, thân ảnh ấy lặng lẽ ngồi đó, diện mạo như ngọc, tựa hồ một vò rượu lâu năm: thuần khiết, tinh tế mà sâu lắng, khiến người vừa nhìn đã như sa vào mộng. Ngay khoảnh khắc bắt gặp dung nhan tuấn mỹ ấy, Long Hiến Chiêu bỗng thấy một luồng nhiệt khí dâng trào trong ngực. Hôm nay hắn uống chính là rượu huyết hươu. Tính rượu vốn nóng, vốn không nên uống quá nhiều. Thế nhưng Long Hiến Chiêu lại chẳng thể khống chế, từng chén lại tiếp nối chén sau. Đợi đến khi yến tiệc tàn, Vũ Văn Đế phất tay, tự mình mở miệng: “Cố ái khanh, dìu trẫm hồi cung nghỉ ngơi.” Cảnh tượng này, đối với chư thần trong điện, cũng chẳng hề xa lạ. Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ lui đi. Nhưng đối với Cố Cảnh Nguyện, đây lại là lần đầu tiên phải đối mặt với một bệ hạ say đến mức này. …Chỉ là say thôi cũng chưa tính gì. Toàn thân Long Hiến Chiêu nóng bừng, như một lò lửa đang cháy rực. Cách lớp xiêm y, Cố Cảnh Nguyện vẫn có thể cảm nhận được độ nóng ấy. May mà bệ hạ lúc này vẫn còn giữ được vài phần thanh tỉnh. Khi cùng Hồng công công dìu bệ hạ hồi tẩm điện, Long Hiến Chiêu vẫn biết phân phó lui người. Song khi thị tỳ cung nhân vừa rời khỏi, khoảnh khắc tiếp theo, Cố Cảnh Nguyện đã bị một bàn tay mạnh mẽ ôm chặt thắt lưng, hung hăng ép xuống long sàng. … Quả nhiên là người vừa phóng ngựa săn thú, lại còn uống nhiều huyết tửu, quanh thân đều toát lên một cỗ dã tính nóng bỏng, mạnh mẽ. Mồ hôi nóng thấm ướt áo, hương long tiên nhè nhẹ lan tỏa, trong không gian chỉ còn hai người, càng thêm mùi vị ám muội. Lúc này đây, Long Hiến Chiêu giống như một lang dã phương Bắc, hoang dại nhưng cường hãn, mang theo khí thế ép người không thể kháng cự. Chỉ cần hắn muốn sẽ lập tức nhào đến, khóa chặt con mồi dưới thân, chiếm đoạt tất cả. … Có phần nguy hiểm. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, liền kéo theo một cảm giác nguy cơ từ tận xương sống dâng trào, khiến Cố Cảnh Nguyện không khỏi khẽ rùng mình. …Mà nguy cơ, với y mà nói lại khiến lòng hưng phấn. Một khi hưng phấn, Cố Cảnh Nguyện liền không thể ngăn nổi sự run rẩy dâng trào nơi tứ chi, toàn thân nóng lạnh đan xen. Thậm chí, y còn bị hương khí kia hấp dẫn, giữa muôn vàn xấu hổ và hỗ thẹn, vẫn không kìm lòng được mà ngóng trông bệ hạ tiến gần thêm một bước. Dù rằng y hoàn toàn chẳng đoán trước được, điều chờ đợi mình phía sau… là cuồng phong dữ dội, hay là thủy triều vùi lấp.