Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang

Chương 18



Lục Thần lại kéo tay tôi xuống: “Bị trừng phạt rồi.”

Tôi ngơ ngác: “Hả?”

Lục Thần: “Hệ thống phạt tôi rồi, nhiệm vụ xuyên không kết thúc.”

54

Nửa năm sau, Lục Thần hoàn toàn biến mất khỏi ký ức và cuộc sống của tất cả chúng tôi. Anh phạm quy quá nhiều, bị xóa khỏi thế giới này. Một đêm thôi, tất cả mọi người đều quên sạch anh.

Dù hệ thống của anh cấp cao hơn tôi nhưng sau này tôi mới biết, nhiệm vụ mà hệ thống giao cho anh… thật sự biến thái. Anh yêu tôi, nhưng lại không được phép nói ra từ “thích”. Thậm chí, còn phải ép tôi trong hoàn cảnh điên rồ thế này, nói với anh hai chữ “thích”.

Khó trách, lần anh bắt cóc tôi nửa đùa nửa thật nói: “Nói thích tôi, tôi g.i.ế.c hết bọn họ cho.”

Còn tôi… suốt bao lâu vẫn chưa từng nói ra câu đó.

Tháng thứ tư sau khi Lục Thần biến mất. Tôi bỗng tỉnh dậy từ giấc mơ, nhớ đến Lục Thần, nước mắt giàn giụa. Nhớ về cậu con trai vừa chính vừa tà ấy. Nhớ anh ta vì một câu “thích tôi” mà thà bị hệ thống xóa bỏ.

Cũng nhớ ra, lần đầu tiên anh nói thích tôi, là từ rất lâu về trước…

55

Hồi đó tôi mới tốt nghiệp cấp 3, đến tìm Lục Đình tỏ tình. Anh ta không ở nhà, cũng không bắt máy. Tôi uống say mèm nằm lăn ra ngay cửa nhà anh ta.

Một cậu thiếu niên cao ráo đi học thêm về bất ngờ thấy tôi nằm ở đó, suýt chút nữa bị dọa chết.

Cuối cùng, cậu ta cúi người, cõng tôi vào phòng mình. Phòng của cậu ấy nhỏ hơn phòng Lục Đình rất nhiều, nhưng sạch sẽ, thậm chí có phần đơn giản quá mức.

Tôi say quá, ôm lấy chân Lục Thần làm loạn, đòi cậu ta gọi Lục Đình về. Lục Thần đang làm bài, bỗng ném bút xuống, bế bổng tôi lên, ném thẳng vào chăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cậu ấy hình như giận tới mức nghiến răng ken két, còn quấn chăn quanh tôi mấy vòng. Nói rất nhanh, nghiến răng nghiến lợi: “Dư Kiều Kiều, chị thật là phiền c.h.ế.t đi được. Không hiểu nổi sao tôi lại thích chị…”

Phía sau tôi không nghe rõ nữa, vì đã ngủ say như chết.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mới biết nửa đêm Lục Thần phát bệnh, phải nhập viện gấp.

Hóa ra, ngay từ lúc đó, cậu thiếu niên Lục Thần đã lỡ miệng bày tỏ tình cảm không thể nói thành lời của mình.

Tôi khóc đến xé ruột xé gan, nói với hệ thống: “Có thể cho tôi thất bại nhiệm vụ không? Tôi không muốn làm nhiệm vụ nữa, tôi muốn anh ấy. Tôi thích anh ấy, tôi muốn quay về thế giới thật để tìm anh ấy.”

Hệ thống: “Dù nhiệm vụ thất bại? Không nhận được phần thưởng hiện thực?”

Tôi nghẹn ngào: “Ừ!”

“Đinh đông!” Hệ thống hả hê nói: “Chúc mừng ký chủ công lược nhân vật Lục Thần thành công! Nhận thưởng sáu triệu ngoài đời thật! Kèm một lần khôi phục sức khỏe!”

Tôi ngơ ngác: “???”

Hệ thống: “Thật ra ngay lần cô giả c.h.ế.t rơi xuống vực, dựa vào biểu hiện của Lục Thần cô đã công lược thành công rồi.”

Tôi càng ngơ ngác: “Vậy tại sao không thông báo tôi nhiệm vụ thành công?”

Hệ thống cuối cùng cũng sốt ruột: “Là vì… cô chưa từng thật lòng thích ai cả! Kịch bản của cô là truyện ngôn tình, nhưng cô lại luôn coi đó là nhiệm vụ, chưa từng động lòng thật sự. Chỉ khi Lục Thần biến mất cô mới nhận ra trái tim mình thuộc về ai.”

Vậy là… hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Một luồng sáng trắng lóe lên. Tôi bước vào một không gian ý thức. Tiếng hệ thống vang lên: “Chào mừng trở về! Đang khôi phục ký ức ngoài đời…”

57

Tôi tên là Dư Kiều Kiều, một nữ sinh đại học bình thường. Gia cảnh bình thường, tính cách cũng bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com