Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang

Chương 13



Lục Thần hoàn toàn lơ cô ta bước thẳng tới trước mặt tôi, cúi đầu nhìn: "Có ai động vào cô chưa?"

Tôi: ??? Lại nữa rồi, lại là ánh mắt si tình này nhìn tôi như nhìn cún cưng vậy.

Tôi vừa định nói chưa kịp xảy ra gì thì anh vào phá kịch bản rồi… Chắc thấy đông người quá, Lục Thần cau mày. Nắm lấy tay tôi, kéo thẳng ra ngoài.

Bạch Tuyết Nhi không nhịn nổi nữa, ánh mắt coi thường của Lục Thần như giọt nước tràn ly. Cô ta liếc mắt ra hiệu, cả đám người lập tức chặn kín cửa.

Cô ta gào lên, chửi thề một câu: "Má nó, tao chịu đủ rồi! Lục Thần, anh trai mày không coi tao ra gì, giờ ngay cả mày cũng coi tao là không khí à? Mày cái đồ si tình chó má, hễ ai tên Kiều Kiều là mày phải bảo vệ hết hả? Con này là con nhà quê đấy!

Đ.ệ.t thật, ngày xưa Dư Kiều Kiều rơi xuống vực, mày sốt đến nôn ra m.á.u suýt chết, làm như mày yêu nó lắm ấy. Mày không có bạn gái à? Mày bị điên hả? Mày tưởng tao sợ mày chắc?"

40

Tôi sững người. Một là choáng vì cô ta chửi tục như trút nước. Hai là… mấy chuyện cô ta nói về Lục Thần.

Hóa ra hồi tôi giả c.h.ế.t rơi xuống vực, anh ta thật sự sốt đến nôn ra máu, suýt mất mạng?

Tôi không dám tin. Hay là do tức vì không lấy được 100 triệu Bạch Tuyết Nhi hứa hẹn nên mới nôn máu?

Mười phút sau, đám người của Bạch Tuyết Nhi bị đánh gục hết sạch.

Lục Thần chẳng nói một câu, nhận lấy khăn tay lau từng ngón tay sạch sẽ. Khí thế mạnh mẽ mà yên lặng đến đáng sợ.

Bạch Tuyết Nhi co vào một góc, lúc này chỉ còn biết run rẩy.

Cơ hội tới rồi.

Tôi nhanh chân bước tới: "Điện cho hắn ta đi, xem hắn có nghe máy không?"

Bạch Tuyết Nhi run rẩy bấm số Lục Đình: "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…"

Tôi cười khẽ: "Biết vì sao hắn không nghe máy không? Vì bây giờ hắn đang cùng Dư Kiều Kiều đi chọn nhẫn đính hôn mới đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt Bạch Tuyết Nhi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi ghé sát tai cô ta, thấp giọng nói: "Lễ đính hôn mới, cuối tuần sau, khách sạn Hải Tân Hoàng Thành. Nhớ đến đúng giờ nhé."

41

Nhìn ánh mắt phát điên của Bạch Tuyết Nhi, tôi hài lòng rồi.

Màn chó cắn chó tôi mong chờ nhất, sắp tới rồi.

Sau khi Bạch Tuyết Nhi đi rồi, tôi quay sang hỏi Lục Thần: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Lục Thần ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, giọng nhạt nhẽo: "Bạn tôi thấy cô bị Bạch Tuyết Nhi kéo vào phòng, tôi cũng vừa hay ở gần."

Trong lòng tôi nghi hoặc càng sâu, suy đoán cũng càng rõ ràng: "Anh có bạn gái rồi, còn quan tâm người khác, chỉ vì tôi tên Vu Kiều Kiều? Anh thích lo chuyện bao đồng thế à?"

Lục Thần lơ đãng đáp: "Ừ, tôi thích."

Thích hả? Từ miệng anh tôi không moi nổi một câu thật lòng đúng không? Bí mật à?

Tôi cười khẩy, giơ ngón tay cái trêu ngươi. Sau đó trước mặt anh, tôi gọi điện cho Lý Tuấn: "Anh Tuấn, em tan ca rồi."

"Ừ, anh xuống ngay."

Dưới ánh mắt chăm chú của Lục Thần, tôi quay lưng rời đi không ngoảnh lại. Tôi đang cược. Cược rằng Lục Thần sẽ chạy theo.

42

Tôi không đi quá nhanh. Lúc vào thang máy cũng chẳng thấy ai đuổi theo. Hay là… tôi nghĩ nhiều rồi? Chắc Lục Thần chỉ vì cảm giác tội lỗi với Dư Kiều Kiều thôi? Tôi còn suýt tưởng anh ta đã nhận ra tôi rồi.

Xuống lầu, Lý Tuấn đã đứng đợi, anh ấy vẫy tay với tôi, tôi cũng bước nhanh về phía anh ấy.

Thấy nụ cười trên mặt anh ấy, tôi bỗng thấy chua xót.

Lý Tuấn cầm theo một bó hoa hồng: "Kiều Kiều, mình đi xem phim nhé?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com