Huyết Tẩy Ma Cà Rồng

Chương 24



Con ngõ tối trở lại bình yên như thường nhật. Cư dân ở những căn nhà hai bên ngõ vẫn đang ngủ say trong giấc nồng. Có lẽ họ chẳng hề biết có một trận chiến dữ dội vừa xảy ra ngay bên cạnh tường rào của nhà họ.

Xa xa, tiếng gió thổi vi vu, xào xạc lay động những hàng cây, hòa cùng với tiếng chó tru đêm tạo thành một bản nhạc giao hưởng rền rĩ, buồn bã.

Không khí không những vừa lạnh vừa ẩm mà còn tanh nồng bởi mùi m.á.u bốc lên từ xung quanh.

Mặt đất nơi Hồ Thu đang nằm thoi thóp đã nứt toác vì cú rơi tự do từ độ cao ít nhất 10 mét trong toan tính của sinh vật khát m.á.u ban nãy.

Dòng m.á.u đỏ sẫm vẫn không ngừng rỉ ra từ vết cắn trên cổ của Hồ Thu dù cô nàng vẫn đang cố ấn chặt bàn tay mình vào đó. Máu của Hồ Thu đã chảy tràn xuống cả mặt đường tạo thành một vũng lớn.

“K…Không được gọi cấp cứu!”

Hồ Thu cố nói với Sơn Nam trong hơi thở yếu ớt khi cô nàng thấy bàn tay Sơn Nam đang run rẩy rút điện thoại ra bấm bấm.

“Nhưng tớ phải làm gì để giúp cậu đây?”

“Đợi…”

Hồ Thu thở ngày càng khó nhọc. Đôi môi ngày thường có màu hồng đào đang dần tái nhợt đi.

Sơn Nam quỳ bên cạnh Hồ Thu, cậu áp tay vào khuôn mặt bầu bĩnh của Hồ Thu. Thân thể Hồ Thu bắt đầu dần lạnh giá.

Cậu không biết phải làm gì khi sự sống của Hồ Thu đang cạn dần đi mỗi giây mỗi phút, mà cô nàng lại không cho Sơn Nam gọi xe cấp cứu đến.

Bịch

Bàn tay của Hồ Thu đã rớt xuống. Cô nàng không còn đủ sức để giữ chặt bàn tay nơi cổ của mình nữa.

“Giúp…tớ!”

Hồ Thu nói trong hơi thở đứt quãng.

Mập

Sơn Nam đã cố ấn tay của mình vào vết cắn nơi cổ của Hồ Thu để cố ngăn không cho m.á.u chảy thêm nữa. Nhưng đôi mắt trong veo của Hồ Thu vẫn cứ dần trở nên ngây dại, đờ đẫn nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm sâu thẳm.

“Không… Hồ Thu. Nhìn vào tớ nào!”

Từ trên trời cao, mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ bé đã bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây mù kéo tới. Sau một tràng sấm chớp gầm gào như muốn xé toang bầu trời, những giọt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống.

Nước mưa cuốn trôi đi mùi tanh nồng của m.á.u và cả những bùn đất lấm lem trên trang phục của những học sinh trường Harmony trong con ngõ tối này.

Gương mặt Hồ Thu đã trở nên tĩnh lặng như mặt nước, gần như không còn bất cứ phản ứng nào với những giọt mưa đang ngày một nặng hạt hơn từ trên trời cao rơi xuống.

Sơn Nam vỗ nhè nhẹ lên má Hồ Thu để lôi kéo tâm trí cô nàng trở về thân xác nhưng chỉ hiệu quả trong tích tắc.

Đôi mắt nâu óng ánh của Hồ Thu đang bắt đầu dần khép lại…

Lòng Sơn Nam cay đắng khi nhìn Hồ Thu đang c.h.ế.t dần từng giây mà Sơn Nam không thể nghĩ ra cách nào để giúp Hồ Thu được.

Một vài hình ảnh từ những cuốn phim xưa cũ về ‘sinh vật đó’ bỗng loé lên tâm trí của Sơn Nam.

Dù rằng những ‘sinh vật này’ không lạnh giá, không ngày ngủ đêm thức, không bốc cháy dưới ánh mặt trời như những ‘sinh vật đó’… Nhưng rõ ràng sức mạnh, tốc độ, bộ răng và thức ăn ưa thích của họ đều khá là giống nhau.

Nếu đã vậy, thì chỉ còn đúng một cách!

Sơn Nam không thể để sinh mạng của người bạn cùng lớp đã cứu sống mình tan biến như này được.

Cậu phải nhanh chóng hành động!

Sơn Nam nâng Hồ Thu dậy. Cậu kéo Hồ Thu dựa sát vào mình. Tay trái Sơn Nam đỡ lưng Hồ Thu. Tay phải cậu giữ và chỉnh đầu của Hồ Thu sao cho miệng của Hồ Thu kề vào cổ của cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù đang trong trạng thái mơ màng của giây phút cận tử, Hồ Thu đã lờ mờ nhận ra ý đồ của Sơn Nam.

Hồ Thu lắc đầu phản đối một cách yếu ớt, nhưng Sơn Nam vẫn ôm chặt Hồ Thu trong tay mặc cho Hồ Thu cố vùng vẫy chống cự. Sức lực của Hồ Thu giờ không còn đáng kể vào đâu so với Sơn Nam.

Sơn Nam đã cảm thấy hàm răng nanh sắc nhọn của Hồ Thu đang kề vào cổ của mình. Tuy thấy khá đau nhưng Sơn Nam vẫn cố chịu đựng.

Cuối cùng, Hồ Thu đã không thể thắng được bản năng sống mãnh liệt của giống loài mình. Hồ Thu cắm ngập răng vào cổ của Sơn Nam và hút lấy dòng m.á.u nóng ấm của cậu một cách cuồng nhiệt không một chút do dự.

Đau!

Rất đau!

Như thể có một loại nọc độc nào đó đang truyền qua vết cắn.

Như thể chính linh hồn và sự sống của Sơn Nam cũng đang bị hút cạn theo từng giọt máu.

Sơn Nam cảm thấy vết cắn nơi cổ bùng cháy. Sự đau đớn đang dần lan tỏa ra khắp toàn thân cậu chứ không chỉ đau ở mỗi nơi vết cắn.

Thật nhức nhối và tê dại!

Thân thể Sơn Nam giống như đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa vĩnh cửu nơi Hoả Ngục.

Sơn Nam có thể nhận thấy cơ thể cậu đang run lên vì đau đớn. Tuy vậy, Sơn Nam vẫn không buông Hồ Thu ra. Cậu cố giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u của Hồ Thu kề vào cổ cậu.

Thân thể Hồ Thu đang ấm dần lên, dường như sự sống đã quay trở về với cô nàng. Bàn tay của Hồ Thu đã chủ động bấu lấy lưng của Sơn Nam.

Sơn Nam sờ tay vào vết cắn của sinh vật khát m.á.u để lại nơi cổ của Hồ Thu thì thấy m.á.u đã ngừng chảy, vết rách đang dần khép miệng lại.

Bỗng nhiên, sự đau đớn đến cùng cực của Sơn Nam đột ngột biến mất – không một vết tích, như chưa hề từng xuất hiện.

Thế chỗ cho nó là một loạt những cảm giác khác đồng thời bùng lên cùng một lúc trong cơ thể Sơn Nam: ngọt ngào, ấm áp, nhẹ nhõm, khoan khoái, hạnh phúc, phiêu linh…

Thậm chí, vết cắn của Hồ Thu còn đang dấy lên cả những cảm giác rất lạ mà Sơn Nam không biết phải gọi tên cụ thể là gì nữa. Chỉ biết là nó khiến cho Sơn Nam mong muốn khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua…

Sơn Nam từ từ mở mắt ra. Cậu hoang mang khi thấy mình đang đứng cô quạnh trong một khoảng không gian vắng lặng, âm u và đen tối như hũ nút.

Sơn Nam mở miệng, cất tiếng gọi. Nhưng âm thanh không hề bật được ra từ miệng của cậu. Cậu cũng chẳng còn nghe thấy hơi thở đang trở nên gấp gáp của chính mình nữa.

Cậu nhấc chân lên rồi bắt đầu di chuyển. Bề mặt bên dưới chân cậu phát ra những tiếng lõng bõng như thể Sơn Nam đang bước đi trên mặt nước.

Không hiểu sao bước chân Sơn Nam bỗng trở nên nặng nhọc vô cùng. Cậu đã cố gắng hết sức mà không thể đi tiếp được nữa.

Sơn Nam cúi người xuống, cậu dùng hẳn hai tay để nhấc chân mình lên. Rồi tay cậu vô tình chạm phải những thứ gì đó như là những xúc tu. Những vật thể nhầy nhụa, dớp dính đó đang bậu chặt vào chân Sơn Nam, hòng kéo chìm cậu xuống không gian đen tối bên dưới.

Sơn Nam cố ngoi lên bề mặt để hớp lấy không khí trong lành phía trên. Nhưng càng cố vùng vẫy, chống trả, Sơn Nam lại càng chìm sâu xuống. Bóng đêm đen tối đang từng bước nuốt chửng lấy Sơn Nam khiến cậu không thể thở được.

Cứ thế thân thể Sơn Nam buông xuôi, rồi từ từ chìm, chìm xuống mãi mãi vào bên trong cơ thể khổng lồ của bóng tối.

Vào lúc Sơn Nam gần như bỏ cuộc trước bóng tối thì bỗng có một lực mạnh xô vào vai cậu, đẩy cậu ra khỏi không gian đen tối tĩnh mịch, kéo cậu vào một luồng sáng chói lọi đến lóa cả mắt.

Luồng sáng rực rỡ đang định hình dần thành 2 ngọn đèn pha của ô tô, nó đang tiến lại gần từ con đường lớn đi vào trong ngõ tối.

Sơn Nam nheo mắt. Cậu thoáng thấy một đôi mắt với đồng tử của loài mèo hiện trên một khuôn mặt tuy xanh xao, u ám nhưng rất đẹp trai.

Vết thương từ cái cổ đã rách toạc đầm đìa m.á.u của Nhật Vương đang tự động hút lại những giọt chất lỏng màu đỏ trên thân thể và trên bộ đồng phục của cậu ấy.

Và dù mang cơ thể đầy thương tích, Nhật Vương vẫn đang cố hết sức gỡ bộ răng của Hồ Thu ra khỏi cổ của Sơn Nam…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com