Không gian căng tin tầng 2 bình thường vốn đã có thiết kế nhìn nặng nề, nay càng thêm bí bách bởi những luồng áp lực vô hình đến từ hai nhóm… sinh vật bất thường.
Kim Ngọc bắt đầu sốt ruột. Cô ả quyết định đứng thẳng dậy với hai tay khoanh trước ngực. An Nhi và Yên Nhi hất mái tóc dài màu pastel, đồng thời xoay nửa vòng một cách duyên dáng như những người mẫu, rồi lui ra đứng ở phía sau Kim Ngọc, tạo thành một đội hình nhìn rất vững chãi, rất nguy hiểm.
“Sao Hồ Ly cứ luôn xuất hiện đúng lúc để phá đám mọi cuộc vui của chúng tôi thế? Sở thích gì mà kỳ quặc vậy?”
Hội Femme Fatale nhìn Hồ Thu và Nhật Vương bằng ánh mắt c.h.ế.t chóc và thù địch nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa trên môi họ.
“Thôi…Thôi…Các bạn gái bình tĩnh, từ từ ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi có gì nói chuyện phải trái với nhau.”
Nhật Vương tiến lên một bước, chủ động đứng vào giữa hai nhóm con gái, cậu cố gắng tỏ ra hài hước để hoà giải hai bên. Với một kẻ luôn tỏ ra sợ gái thì làm được đến chừng này cũng đã là một nỗ lực phi thường lắm rồi.
“Khỉ Đột tránh ra chỗ khác đi! Đây là chuyện riêng của chúng tôi và Hồ Ly!”
An Nhi và Yên Nhi sấn sổ tiến về phía Nhật Vương. Họ đẩy lùi Nhật Vương xa khỏi trung tâm của cuộc tranh cãi dần mà chẳng hề phải đụng chân, đụng tay đến cậu ấy.
“Đừng…Các cậu đừng chạm vào tôi! Tránh xa tôi raaaaa!”
Nghe thấy Nhật Vương la lên oai oái từ đằng xa, Sơn Nam cố giữ mình không được bật cười trước tình huống đang căng thẳng như này.
Vậy là chỉ còn Kim Ngọc và Hồ Thu đối mặt với nhau. Kim Ngọc cao hơn Hồ Thu ít nhất 20 cm nên khí thế trông áp đảo hơn hẳn.
Sơn Nam từng chứng kiến tốc độ và uy lực từ những cú đấm, cú đá của Hồ Thu trên sàn Boxing khi cô nàng luyện tập với hình nhân. Nhưng cậu cũng vừa được trải nghiệm lực nắm từ bàn tay của Kim Ngọc lúc nãy. Bây giờ, cổ tay của Sơn Nam không những bị hằn lên những vết bầm đỏ hình ngón tay mà còn hơi hơi đau nhức.
Cậu không chắc kèo này ai ăn được ai. May ra Nhật Vương với năng khiếu trời cho trong bộ môn cá cược, mới có thể tính toán tỉ lệ thắng thua.
Nhưng Nhật Vương thì đang bận bịt chặt tai trước bài Rap Diss có lời lẽ thô tục chưa từng thấy được biểu diễn bởi cặp sinh đôi An Nhi và Yên Nhi.
Sơn Nam khẽ nhắm mắt. Cậu hít một hơi thở thật sâu rồi thở thật ra thật chậm rãi. Tim cậu đang dần trở về nhịp đập bình thường của nó. Tay chân cậu cũng bớt run lẩy bẩy hẳn.
“Haizzz. Bọn con gái các bà đúng là nguồn cơn của mọi rắc rối. Chuyện nhỏ xíu như ‘cái ngón trỏ đang chảy m.á.u đỏ’ mà các bà cũng phải tranh cãi nguyên bữa trưa như thế này. Tôi đến chịu các bà.”
Sơn Nam quyết định lên tiếng. Cả đám người bất bình thường đột ngột dừng tất cả mọi hoạt động của họ và chăm chú nhìn vào Sơn Nam.
Mập
Sơn Nam từ từ đứng dậy. Cậu cố gắng giữ bản thân thật cứng cỏi, sao cho trông ít giống một con mồi đang tìm cách chạy trốn khỏi những con thú săn mồi nhất. Sơn Nam bước từ tốn về phía cầu thang đi xuống mà không có lấy một lời giải thích.
“Ai cho phép cậu đi? Chuyện ở đây còn chưa xong đâu?”
Kim Ngọc định đuổi theo Sơn Nam, nhưng Hồ Thu chặn bước ngăn không cho Kim Ngọc tiến tới.
“Tôi không muốn tham dự vào cuộc đấu đá của các bà nữa. Tôi phải về phòng nghỉ trưa kẻo hết giờ đây. Thời khóa biểu buổi học ca chiều hôm nay của tôi nặng lắm. Các bà cứ ở đây thảo luận với nhau nhé. Bye!”
Sơn Nam có cảm giác như lưng của mình đang bị thiêu đốt bởi những ánh nhìn của cả hai thế lực. Cậu cố gắng giữ nhịp bước bình thường hết sức có thể kể cả khi đã xuống đến giữa cầu thang.
“Nhật Vương! Đi tiêu huỷ nhanh mớ khăn giấy dính MÁU này! Và mày làm ơn dừng ngay cái trò ga lăng, nhường nhịn GÁI cho tao!”
“Kim Ngọc! Không được ăn quả táo dính MÁU đó!”
Khi xuống đến chân cầu thang, Sơn Nam nghe thấy tiếng Hồ Thu chỉ đạo Nhật Vương và hét lên với Kim Ngọc từ trên tầng 2 vọng xuống.
Tóc gáy cậu lại dựng đứng hết cả lên.
Rốt cục, bọn họ là những sinh vật quái quỷ gì vậy?
Sau một tiết học, ngón tay trỏ của Sơn Nam vẫn còn rỉ m.á.u và đau buốt. Đáng ra lúc này là vết thương phải tự cầm m.á.u được rồi mới đúng.
“Chết tiệt!”
Có khi nào con d.a.o gọt hoa quả có gì đó bất thường nhỉ? Một thứ gì đó khiến m.á.u không thể đông lại?
Không thể loại trừ nguyên nhân đó, vì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra vào lúc này.
Chuông vừa báo hết tiết học là Sơn Nam chạy thật nhanh ra khỏi lớp. Cậu tranh thủ ghé qua phòng y tế trước khi tiết thứ hai bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chị y tá Thu Trang không có trong phòng y tế khi Sơn Nam tới. Lạ thay, trong phòng lại có Xuyến Chi đang nằm ngủ thiêm thiếp trên giường bệnh, bên cạnh Xuyến Chi là Hồ Thu với vẻ mặt vô cùng hối lỗi.
“Nhật Vương và tớ va vào cậu ấy lúc bọn tớ đi xuống chân cầu thang.”
Hồ Thu giải thích ngắn gọn, rồi cô nàng kéo rèm trước giường Xuyến Chi để cho cô bạn được nghỉ ngơi trong yên tĩnh.
“Chị Thu Trang đâu?”
“Chị ấy phải đến bệnh viện hỗ trợ. Ở đó đang thiếu y bác sĩ trầm trọng đợt này.”
“Ừm!”
Sơn Nam định quay người bước đi ra khỏi phòng y tế thì Hồ Thu bước nhanh theo và kéo tay cậu lại, ấn cậu ngồi xuống một cái ghế gần đó.
Không thèm hỏi ý Sơn Nam, Hồ Thu xem xét kỹ vết cắt trên ngón trỏ. Hồ Thu rửa vết thương bằng cồn i ốt, chấm lên đó một loại thuốc mà Sơn Nam không biết tên rồi băng bó thật cẩn thận lại.
“Tớ hỏi cậu chuyện này được không?”
Sơn Nam quyết định lên tiếng, phá tan sự im lặng giữa hai người. Hồ Thu biết ý, bèn dẫn cậu ra bên ngoài để không ảnh hưởng đến Xuyến Chi đang nằm ngủ sau tấm rèm.
“Hội Femme Fatale, họ là thứ gì vậy?”
Sơn Nam hỏi thẳng vào vấn đề luôn.
“Tớ không thể trả lời được!”
“Còn cậu…và Nhật Vương, hai người có giống bọn họ không?”
“Cậu không nên biết thì hơn!”
“Các cậu đang che giấu điều gì vậy?”
“Cậu biết càng ít thì càng tốt cho cậu đấy, Sơn Nam!”
Hồ Thu nói lí nhí rồi cắn môi. Cô nàng đưa mắt nhìn xuống chân thay vì nhìn thẳng vào Sơn Nam.
“Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, cậu hãy quên tất cả những gì đã nhìn thấy sáng nay đi nhé! Cậu từng nói như thế với tớ phải không? Vào hôm tớ chứng kiến cái xác của Hoàng Anh Tuấn, rồi phải nhập viện sau khi lỡ nhìn vào đôi mắt mèo của Nhật Vương?”
Sơn Nam dừng lại một chút trước khi nói ra hết mọi vấn đề khiến cậu phải băn khoăn trong lòng.
“Thế cậu chắc cũng định làm tớ quên đi những việc xảy ra trong bữa trưa vừa rồi luôn phải không? Nhưng mà không hiểu sao, tớ lại nghĩ rằng mấy trò ‘thao túng tâm lý’ của các cậu hoàn toàn vô hiệu với tớ.”
Hồ Thu vẫn tiếp tục im lặng. Cô nàng không phản bác mà cũng không thừa nhận.
“Xem ra cậu cũng không đáng tin lắm nhỉ, Hồ Ly!”
“Tớ chỉ muốn bảo toàn mạng sống của cậu mà thôi, Sơn Nam!”
“Tớ không cần ai bảo vệ. Tớ không yếu đuối đến như vậy. Và tớ ghét cái cách phải giúp các cậu giữ bí mật nhưng bản thân lại chẳng biết gì hết!”
Giọng Sơn Nam lúc này nghe thật lạnh lùng nhưng nó cũng mang sắc thái buồn bã của kẻ bị coi là người ngoài cuộc.
“Cậu đúng là đồ ngốc!”
Hồ Thu bực tức nói trong ai oán. Đôi mắt Hồ Thu lại dâng lên đầy nước, như thể sắp trào ra đến nơi, khiến Sơn Nam rất muốn tự đ.ấ.m mình một cái.
“Từ giờ bọn Femme Fatale có làm gì cậu thì tớ cũng không thèm quan tâm nữa đâu.”
Hồ Thu chạy đi nhanh như một cơn gió, tốc độ đó không thể là của con người bình thường và lần này cô nàng không thèm che giấu nó nữa.
“Haizzz, mình đâu phải là đồ ngốc…”
Chỉ còn một mình, Sơn Nam tự rủa xả bản thân. Lòng cậu giờ đây tràn ngập một nỗi hối hận.