Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 51



Quý Như Ngọc lặng lẽ quan sát Nhan Bạch. Từ khi bước vào sân nhỏ nơi phát hiện thi thể, sắc mặt cô không hề thay đổi, bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc. Cậu vốn nghĩ rằng một cô gái nhỏ bé như Nhan Bạch sẽ ít nhiều bị sốc trước cảnh tượng đẫm m.á.u và tàn khốc này – nhưng rõ ràng, cô không hề như vậy.

Trái lại, dường như đây là chuyện quá đỗi bình thường với cô.

“Ban đầu, tôi và thầy Liễu đã vào kiểm tra,” Uông Viễn thở dài, ánh mắt vẫn còn mang theo sự ghê sợ. “Nhưng không tìm được gì cả. Có lẽ phải đợi cảnh sát mới có thể phát hiện ra điều gì đó… Tiếc là bây giờ cầu treo đã bị đứt, chúng ta hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.”

Nói xong, anh liếc nhìn t.h.i t.h.ể nằm dưới đất, vẻ mặt đau xót. Anh lặng lẽ lấy một tấm vải gần đó che phần thân dưới của nạn nhân lại – hành động đầy thương cảm dành cho người đã khuất.

Nhan Bạch không nói gì, chỉ lẳng lặng rời khỏi hiện trường. Cô điềm nhiên như chưa từng chứng kiến thứ gì đáng sợ. Uông Viễn sau đó cũng nhanh chóng quay lại chỗ Liễu Vân Kiệt. Học sinh lớp 7/3 đứng tập trung bên ngoài, thấy Nhan Bạch và Quý Như Ngọc bước ra, ba học sinh liền tiến lại gần.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Chào cậu, Nhan Bạch. Dù học cùng lớp khá lâu rồi, nhưng mình nghĩ chắc cậu chưa biết bọn mình lắm.” Mộc Vân Phàm mở lời trước. Cậu khoảng mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú, khí chất ôn hòa, nụ cười trên môi khiến người khác dễ dàng cảm thấy thân thiện. “Mình tên là Mộc Vân Phàm.”

“Còn mình là Mộc Vân Ân, hai anh em mình là sinh đôi.” Người còn lại tiếp lời, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xuống vai, giọng nói trầm hơn một chút, nhưng vẫn rất thân thiện. “Chắc cậu cũng đoán được rồi nhỉ?”

“Còn mình là Liễu Chí Bân.” Người cuối cùng tự giới thiệu, nụ cười rạng rỡ lộ hàm răng trắng tinh, thân hình cao lớn, nước da rám nắng khỏe khoắn. “Mình nghe thấy các cậu định điều tra trong làng, nên muốn góp sức một tay.”

Nhan Bạch chớp mắt vài cái, khóe môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng, ngọt ngào:

“Mình là Nhan Bạch. Chúng ta đều là học sinh lớp 7/3 – một tập thể, vì vậy… hãy cùng nhau cố gắng tìm ra hung thủ nhé. Không ai được phép bị thương, chúng ta nhất định sẽ trở về nhà an toàn.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức mạnh kỳ lạ – vừa trấn an, vừa khiến người ta không thể phản kháng. Ba người kia nhìn nhau, rồi đồng loạt đưa tay ra, đặt chồng lên tay Nhan Bạch.

“Còn có mình nữa.” Quý Như Ngọc chậm rãi thêm vào, đặt tay lên trên cùng. “Chúng ta là một tập thể. Cùng nhau điều tra.”

Khoảnh khắc ấy, như thể có một sợi dây vô hình kết nối năm con người lại với nhau.

Sau đó, nhóm năm người bắt đầu phân công mọi người trong lớp trở về nghỉ ngơi tại ngôi nhà cổ của Uông Viễn. Ai nấy đều tuân theo mà không phản đối – có lẽ bởi vì từ Nhan Bạch tỏa ra một loại năng lượng khiến người khác không thể nghi ngờ hay cự tuyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Liễu Vân Kiệt và Uông Viễn ở lại hiện trường để xử lý thi thể. Nạn nhân là một người đàn ông sống đơn độc, không có gia đình, không có người thân.

Buổi chiều trôi qua trong im lặng. Năm người đi bộ quanh làng, ghi nhận tình hình. Tuy nhiên, không ai chịu mở miệng trả lời câu hỏi của họ – tất cả cửa nhà đều đóng chặt, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Mọi người trong làng đều né tránh, kiêng dè, như thể đang giấu điều gì đó.

“Họ chẳng giúp gì cả,” Liễu Chí Bân bực bội gãi đầu. “Tại sao họ lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ họ không muốn tìm ra hung thủ sao?”

“Không chỉ thế, bọn họ còn không chịu hé răng nửa lời,” Mộc Vân Ân thở dài, nhìn tờ giấy trống không một chữ ghi chép. “Tôi cứ tưởng mình sẽ thu thập được vài manh mối, ai ngờ…”

“Điều này chứng tỏ một điều,” Mộc Vân Phàm nhíu mày suy tư, “người dân trong làng biết điều gì đó, nhưng không dám nói.”

Quý Như Ngọc gật đầu:

“Lúc mới tới, mình cũng cảm thấy họ có gì đó không ổn. Có lẽ thầy Liễu và thầy Uông Viễn biết nhiều hơn những gì họ nói.”

Nhan Bạch mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh:

“Thực ra, chúng ta đã thu được một vài thông tin quan trọng rồi.”

Ba người kia lập tức dừng lại, chăm chú lắng nghe.

“Hung thủ g.i.ế.c người nhất định có mục đích cụ thể. Trong suốt buổi chiều hôm nay, dù không ai chịu nói, nhưng chúng ta vẫn thu được một chi tiết rất đáng chú ý – những người c.h.ế.t đều là nam giới, độ tuổi khoảng năm mươi đến sáu mươi, nguyên nhân tử vong giống nhau, phần thân dưới đều bị hành hạ một cách tàn nhẫn.”

Cô ngừng lại một chút, nụ cười vẫn nguyên vẹn trên môi:

“Bây giờ, điều chúng ta cần làm là điều tra kỹ càng mối quan hệ giữa họ, hoặc những điểm chung khác. Kẻ g.i.ế.c người không hành động bừa bãi. Hắn có mục tiêu rõ ràng.”

Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên nặng nề. Một âm mưu bí ẩn đang dần lộ diện, và trò chơi phá án cũng chính thức bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com