Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 47



#Quả nhiên rồi, ký chủ lại chuẩn bị hành động! Cuối cùng cũng tới lúc này… #

#Ôi trời ơi, tim mình đập nhanh quá! Không uổng công chờ đợi cả ngày hôm nay! #

#Tại sao lại nói “lại”? Chẳng lẽ mỗi lần ký chủ ra ngoài là lại có chuyện gì đó xảy ra à? Chúng ta không phải đang hỗ trợ phá án bằng cách bình luận thôi sao? Mà vẫn chưa thấy dấu hiệu gì của vụ án đâu cả!#

#Ký chủ chắc chắn là kiểu người thích trả thù! Mình tin chắc như vậy! QAQ...#

#Không kềm được nữa rồi, mình lại đến đây để theo dõi ký chủ gây chuyện tiếp đây!#

#Ư ư ư... Người mới xem livestream lần đầu tiên đây ạ, mọi người đang nói gì thế? Sao em chẳng hiểu gì hết trơn vậy? Mặt hỏi chấm hỏi chấm??#

#Không hiểu +1#...

Phiêu Vũ Miên Miên

Chỉ sau một câu nói ngắn gọn của Nhan Bạch, dòng bình luận trên màn hình ảo lập tức sôi động hẳn. Từng dòng chữ cuộn nhanh chóng, như những con sóng nối tiếp nhau, đầy sự háo hức và tò mò. Có vẻ như rất nhiều người đã rời đi từ trước giờ lại quay trở lại theo dõi, kiên nhẫn ngồi canh từng diễn biến trong luồng phát trực tiếp.

Trên không trung, quả cầu bạc 144 lơ lửng, nét mặt lộ rõ vẻ bối rối.

“Ký chủ đại nhân, ngài định…” – nó cẩn thận mở miệng, giọng run rẩy.

“Phá án chứ còn gì nữa?” – Nhan Bạch đáp lại, đôi mắt to tròn long lanh ánh lên vẻ ngây thơ vô hại. Cô l.i.ế.m nhẹ môi, nụ cười dịu dàng nở trên môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Dù sao thì hiện trường phạm tội cũng giúp cho việc suy luận dễ dàng hơn mà.” – cô tiếp tục, vừa nói vừa chớp mắt liên hồi, như thể thật sự không hiểu tại sao 144 lại tỏ ra lo lắng như vậy. Sau đó, cô bắt đầu mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

144 đau lòng gào thét trong lòng – Chuyện này không đúng rồi! Bình thường chỉ là suy luận, bàn luận qua lại giữa khán giả với nhau thôi mà!

Nhưng dù muốn hay không, nó vẫn chỉ biết bất lực bay theo Nhan Bạch.

Gió núi đêm nay rất lớn, lạnh buốt, thổi xuyên qua từng kẽ hở của lớp vải mỏng. Nhan Bạch khoác chiếc váy đen đơn giản, hòa vào bóng tối như một cái bóng thực thụ. Thân hình nhỏ nhắn vốn đã khó thấy, nay càng thêm mờ nhạt dưới ánh trăng mờ ảo. Trong tiết trời lạnh giá này, chẳng ai dám ra ngoài – ngoại trừ cô.

Cô đứng yên một chỗ, mắt nhắm lại, để gió cuốn phần váy nhẹ tung lên, như đang tận hưởng cảm giác lặng im c.h.ế.t chóc của màn đêm. Đôi giày da đen chạm xuống nền đất nhẹ nhàng, không tạo ra âm thanh nào – như thể một bóng ma lang thang trong đêm sâu.

Một thoáng sau, cô mở mắt ra, khóe môi cong lên thành một nụ cười ngọt ngào, nhưng mang theo vẻ quyến rũ c.h.ế.t người – giống như hoa quỳnh nở rộ trong đêm tối, đẹp đến mê hoặc, nhưng cũng tàn phai trong tích tắc.

“Bị tôi phát hiện rồi nhé…”

Trong không khí thoảng một mùi kỳ lạ – mùi m.á.u tanh. Dù rất nhẹ, gần như không thể ngửi thấy đối với người thường, nhưng với Nhan Bạch, đó là thứ quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy thân thiết. Mùi vị của sự hủy diệt, của cái chết, của tội lỗi – mùi hương mà cô đã sống cùng suốt bao năm tháng.

Theo dấu vết vô hình ấy, Nhan Bạch lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà cổ, đi qua những con đường mòn tối om, cuối cùng dừng chân trước một căn nhà nhỏ, cũ kỹ, hoàn toàn chìm trong im lặng và bóng tối. Căn nhà không có tiếng động, cũng không có ánh sáng – như thể nơi đây không hề có sự sống.

Nhan Bạch đứng đó, ánh mắt lóe lên niềm vui trẻ con khi tìm được món đồ chơi yêu thích.

“Ừm… tìm thấy rồi đây.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com