144 im lặng theo dõi những bình luận và lượng người xem đang tăng nhanh, trong lòng vô cùng hào hứng. Tuy nhiên, sau những lần “vô tình gây họa” trước đó, nó đã học được bài học nhớ đời — không dám hành động bừa bãi nữa, đành cẩn thận hỏi ý kiến Nhan Bạch:
“Ký chủ đại nhân, tôi có một đề xuất nhỏ, muốn xin phép ngài…”
“Ừm… để ta đoán xem, là muốn đổi tên phòng phát sóng đúng không?” Nhan Bạch truyền âm vào đầu 144, giọng điệu vừa trẻ con lại vừa tinh nghịch, như thể đã đọc thấu toàn bộ suy nghĩ của hệ thống.
“Ơ… đúng rồi! Sao ký chủ đại nhân lại biết trước vậy!?” 144 sửng sốt, ngạc nhiên không thôi.
Nhan Bạch không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:
“Được rồi, cứ đổi đi.”
144 lập tức ngoan ngoãn tuân lệnh, không dám hỏi thêm bất kỳ điều gì. Nó lặng lẽ thực hiện thao tác đổi tên phòng livestream. Từ "Phòng livestream phạm tội" trở thành "Cả nhà cùng phá án nào -".
Trên đường vào làng, Liễu Vân Kiệt vừa dẫn đoàn học sinh đi vừa giới thiệu:
“Hôm nay, thầy sẽ đưa các em đi tham quan ngôi làng này, sau đó nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều, thầy sẽ dẫn các em đến một địa điểm đặc biệt mà hồi nhỏ thầy thường hay lui tới.”
Kiến trúc của ngôi làng mang đậm nét cổ điển Trung Hoa thời Dân Quốc, từng ngôi nhà gỗ mái ngói đỏ sậm, tường gạch cổ kính, tạo cảm giác như bước vào một thế giới khác từ thế kỷ trước. Đây đúng là chuyến đi đáng nhớ, không chỉ về mặt phong cảnh mà còn cả văn hóa.
Học sinh ai cũng háo hức, tranh thủ chụp ảnh liên tục, tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp nơi. Cả nhóm như mang theo một luồng sinh khí mới vào ngôi làng vốn yên ắng này.
Ngôi làng không rộng lắm, tổng cộng khoảng hơn hai chục hộ dân, đều là nhà cấp bốn thấp tầng, gần sát nhau. Mỗi căn nhà đều có người ngồi trước cửa, thấy đoàn học sinh đến, họ không tỏ ra ngạc nhiên, chắc là đã được thông báo từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù vẻ ngoài hiền hòa và thân thiện, Nhan Bạch vẫn nhận ra vài điểm bất thường. Quầng thâm dưới mắt của mỗi người rất rõ ràng — giống như đã nhiều ngày không ngủ đủ giấc. Một người thì có thể hiểu, nhưng tất cả đều như vậy, điều đó thật lạ. Hơn nữa, ánh mắt họ nhìn đoàn khách không chỉ đơn thuần là sự tò mò, mà còn ẩn chứa một tia sợ hãi mơ hồ, xen lẫn cảm xúc kỳ dị — hả hê.
Thật thú vị… Có chuyện gì đã xảy ra ở đây nhỉ?
Một nơi hẻo lánh, biệt lập như thế này, đúng là nơi lý tưởng để che giấu bí mật đen tối nhất.
Nhan Bạch khẽ mỉm cười, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa anh đào, ánh mắt long lanh, như đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích.
Quý Như Ngọc, người luôn chú ý đến cô, thoáng thấy nụ cười ấy liền khựng lại một chút, rồi nghiêm túc thì thầm:
“Bạn Nhan Bạch, mình cảm thấy ngôi làng này có gì đó hơi kỳ lạ.”
Phiêu Vũ Miên Miên
Nhan Bạch liếc nhìn cậu, đáp lại bằng giọng nói nhỏ nhẹ:
“Mình cũng nghĩ vậy.”
Nụ cười trên môi không hề giảm bớt. Cô tiếp tục nói thêm một câu, như thể chỉ là tự nói với chính mình:
“Vì vậy… bạn Như Ngọc hãy cẩn thận nhé.”
Giọng nói nhẹ nhàng theo gió bay đi, Quý Như Ngọc chưa kịp nghe rõ, định hỏi lại thì Nhan Bạch đã bước đi trước, khuất dạng giữa những mái nhà cổ kính.
Liễu Vân Kiệt dừng chân trước một ngôi nhà cao tầng độc lập, khác biệt hoàn toàn với phần còn lại của ngôi làng. Tiếng bước chân vang lên, bên trong từ từ bước ra một bóng người.