Nhan Bạch ngước mắt lên, dõi theo những dòng bình luận đang lướt qua màn hình livestream không ngừng nghỉ. Hiện tại, các ý kiến chia thành hai phe rõ rệt.
#Ôi trời, mọi người sao lại nói ký chủ hung dữ thế? Đây rõ ràng là một nàng tiên nhỏ đáng yêu hết nấc mà! Trái tim tôi muốn sinh em bé rồi!#
Phiêu Vũ Miên Miên
#Đúng vậy đúng vậy, thêm một phiếu đồng tình! Bài hát của ký chủ hay quá trời, chỉ tiếc là nghe không hiểu lời gì cả.#
#Ký chủ dễ thương c.h.ế.t đi được! Rõ ràng là mẫu loli mềm mại dễ thương, ai bảo là ác ma chứ! Mà này, phòng phát sóng gọi là “phòng phát sóng phạm tội” à? Sao xem xong tôi lại thấy có chút… muốn phạm tội với ký chủ nhỉ?#
#Bạn ở trên vẫn còn ngây thơ quá, sớm muộn cũng sẽ trưởng thành thôi. Như người xưa từng nói: "Loli có độc", tự mình lo liệu lấy nhé!#
#Thấy ký chủ bắt đầu phát sóng rồi, tôi cá lần này sẽ rất bùng nổ! Ai đã từng xem live lần đầu của cô ấy rồi thì biết, chắc chắn không đơn thuần đâu đâu! (cười)#
#Ký chủ ơi ký chủ, nội dung hôm nay là gì đây? À… mọi người đang ngồi trong xe cổ à? Chiếc xe này tôi tưởng chỉ có trong bảo tàng cơ!#
#Là người mới, tôi lặng lẽ quan sát các bạn đang say đắm vẻ đẹp của ký chủ. Nhưng rồi các bạn sẽ hiểu, trưởng thành đôi khi thật đau đớn.#
Hiện tại, lượt xem đã đạt mốc một nghìn người, và ba lần donate năm trăm sao tệ liên tiếp đã được gửi đến.
“Ký chủ đại nhân, ngài xem, hiệu quả tốt lắm đấy chứ! Còn nhận được donate nữa...”
Càng nói về sau, giọng nó càng nhỏ dần — vì Nhan Bạch đang nhìn nó với ánh mắt dịu dàng, như thể đang khen thưởng một con thú cưng ngoan ngoãn.
Nhưng chính sự dịu dàng đó lại khiến nó sợ hãi hơn cả giận dữ.
“Nghe cho kỹ, không có lần sau đâu. Hiểu chưa?” Nhan Bạch khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng đủ khiến 144 run rẩy toàn thân, vội vàng gật đầu lia lịa, không dám hé răng thêm một tiếng nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng lúc này, chiếc xe dừng lại. Liễu Vân Kiệt đứng dậy, hướng dẫn cả lớp:
“Tốt rồi, chúng ta đã đến nơi. Các em xuống xe trước, lấy hành lý rồi thầy sẽ dẫn từng nhóm vào chỗ ở. Đó là nhà dân trong làng.”
Dứt lời, thầy bước xuống xe trước, học sinh lần lượt theo sau.
Vừa đặt chân xuống, Nhan Bạch đã bị khung cảnh nơi đây cuốn trọn tầm mắt. Một ngôi làng biệt lập giữa rừng sâu, tĩnh lặng như tranh vẽ, như lạc vào cõi tiên. Không khí trong lành, nhiệt độ dễ chịu, phong cảnh tuyệt mỹ vượt xa những hình ảnh thầy Liễu Vân Kiệt từng chụp.
Khói bếp bay lượn nhẹ nhàng từ mái nhà gỗ cũ kỹ, con đường dẫn vào làng là một cây cầu treo cổ kính, dù trông cũ nhưng vô cùng vững chắc.
“Đẹp lắm phải không?” Liễu Vân Kiệt đứng đó, ngắm nhìn phong cảnh quê hương, nét mặt đầy xúc động.
Học sinh xung quanh cũng bị vẻ đẹp nơi đây mê hoặc, thầm đồng ý với thầy. Thật sự rất tuyệt.
Nhan Bạch cũng gật đầu tán thưởng.
Quả nhiên là một nơi tuyệt vời.
Hoang sơ, biệt lập, khuất nẻo.
Chính là kiểu địa điểm hoàn hảo để che giấu những bí mật đen tối —
Cô như thể đã ngửi thấy mùi m.á.u và tội lỗi đang len lỏi đâu đó.
Sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Nghĩ tới đó, khóe môi cô khẽ cong lên, ánh mắt sáng rực vẻ mong chờ.
Chỉ là, sự mong đợi của cô khác hẳn những người khác — đó là niềm háo hức dành cho điều tàn khốc nhất.