Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 4:



"Giết ai?"

Giọng nói trầm ấm, chậm rãi, như thể đang trò chuyện thân mật giữa hai người bạn cũ. Dù ánh đèn mờ nhạt che khuất gương mặt của người đàn ông, nhưng chỉ cần nghe giọng nói ấy thôi cũng đủ khiến lòng người rung động — một sự quyến rũ mang tính bản năng, không cần cố ý thể hiện.

Cấm Bạch vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng trong mắt lóe lên tia đề phòng. Hơi thở của đối phương mang theo sát khí âm thầm, giống như con mãnh thú đang rình mồi, sẵn sàng ra đòn bất cứ lúc nào. Cô cảm nhận rõ tim mình đập mạnh hơn bình thường — đó là phản ứng sinh lý trước mối nguy hiểm cận kề.

“Giết anh đó~”

Cô khẽ nghiêng đầu, hơi thở nhẹ phả vào cổ hắn, giọng điệu đầy mê hoặc, đôi mắt long lanh như sao đêm, nụ cười tinh nghịch nở trên môi. Trong khoảnh khắc kế tiếp, con d.a.o sắc lạnh đã được cô rút về phía trước, hướng thẳng vào động mạch cảnh của người đàn ông.

Nhưng Cấm Bạch biết, đối thủ này không dễ bị hạ gục. Và quả nhiên, phản ứng của hắn còn nhanh hơn cả dự đoán của cô.

Tay trái hắn chớp nhoáng bắt lấy cổ tay cô, bóp chặt đến mức xương cốt kêu răng rắc, tay phải nhanh chóng đoạt lấy thanh d.a.o từ tay cô. Không hề hoảng loạn, Cấm Bạch vẫn duy trì nụ cười, như thể tất cả nằm trong dự liệu của cô.

Chỉ tiếc rằng, cơ thể kiệt sức sau trận chiến ban nãy không chịu nghe theo ý chí của cô nữa. Một cơn đau dữ dội bất ngờ bùng phát trong đầu, tầm nhìn tối sầm lại, toàn thân mềm nhũn, mất kiểm soát, rồi chìm vào bóng tối vô thức.

Khối cầu bạc 144 ở phía sau rung động dữ dội, phát ra vài tín hiệu rối loạn, cuối cùng thu nhỏ lại thành một điểm sáng, nhanh chóng nhập vào cơ thể Cấm Bạch.

Người đàn ông đứng yên một thoáng, có chút bất ngờ với việc cô gái bất ngờ ngất xỉu. Sau đó, từng bước chậm rãi bước ra khỏi vùng bóng tối, để lộ dáng vẻ hoàn mỹ của mình.

Anh ta cao ráo, vóc dáng cân đối, mặc bộ vest đen sang trọng, áo sơ mi trắng cổ điển, cúc áo gọn gàng. Đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh đèn mờ ảo. Tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng, yết hầu chuyển động nhẹ khi anh nuốt nước bọt. Mắt đào hoa, sâu thẳm, ánh lên vẻ mê hoặc và lạnh lẽo khó tả, như một đóa anh túc nở rộ giữa màn đêm, đẹp đến c.h.ế.t người.

Một chiếc kính gọng vàng nhẹ nhàng che đi phần nào ánh mắt sắc bén, khiến anh toát lên vẻ nho nhã, lịch thiệp — nhưng ai từng tiếp xúc đều biết, đó chỉ là lớp ngụy trang cho bản chất tàn nhẫn bên trong.

Phiêu Vũ Miên Miên

Anh đưa tay ôm lấy Cấm Bạch, bàn tay thon dài chạm vào cổ họng nơi vừa bị cô ra tay, vết thương nông nhưng vẫn để lại vài giọt m.á.u đỏ tươi. Anh dùng đầu ngón tay chấm lên, l.i.ế.m nhẹ, vị tanh ngọt lan tỏa trong miệng.

“Thật thất lễ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng anh trầm thấp, như đang tự nhủ, lại như đang thở dài tiếc nuối.

Một người đàn ông khác, mặc áo khoác đen, bước tới gần, nở nụ cười nửa đùa nửa thật:

“Tôi chưa từng thấy ai dám g.i.ế.c anh mà sống sót.”

Người đàn ông mặc vest khẽ nhếch mép, nụ cười nhuốm màu tà mị:

“Trên người cô ấy… có mùi vị tội phạm rất đặc biệt. Giống tôi.”

Hai kẻ sống trong bóng tối, che giấu bản chất dưới ánh sáng giả tạo.

Người mặc áo khoác đen khẽ lắc đầu, vẻ không tin:

“Trên thế giới này, có một người như anh là quá đủ rồi, làm gì có người thứ hai?”

Chưa dứt lời, từ bên trong tầng hầm, vài thuộc hạ của họ chạy ra ngoài, sắc mặt tái mét, lắp bắp không nên lời:

“Bên trong... người bên trong…”

Sự sợ hãi rõ ràng in hằn trên nét mặt những tên lính dày dạn kinh nghiệm. Người mặc áo khoác đen cau mày, lập tức ra lệnh:

“Vào xem.”

Người đàn ông mặc vest không nói gì thêm, bế Cấm Bạch bất tỉnh đi trước, người kia theo sát phía sau.

Không lâu sau, tiếng nôn mửa vang lên từ bên trong, hòa lẫn với tiếng thở dài của người mặc áo khoác đen:

“Tôi tin lời anh rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com