Nhan Thế Lương và Nhan Bạch cùng nhau bước xuống cầu thang. Trong không khí buổi sáng, có điều gì đó đã thay đổi – một sự thay đổi mà ai cũng có thể cảm nhận được.
Ví dụ như ánh mắt của Nhan phụ – người cha vốn lạnh lùng với Nhan Bạch – giờ đây đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Khi thấy cô xuất hiện ở chân cầu thang, ông mỉm cười gật đầu chào hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, khác hẳn thái độ thờ ơ trước kia:
“Nhan Bạch à, lại đây ăn sáng đi. Bữa ăn nguội hết rồi, lát nữa anh con là Thế Lương sẽ đưa con đến trường.”
Lời nói ấy vừa dứt, sắc mặt của Dương Hải Mị – mẹ kế của Nhan Bạch – lập tức tối sầm. Ngồi bên cạnh, Nhan Ngọc Kiều cũng không giấu được vẻ u ám trên gương mặt. Tối hôm qua, sau khi mọi chuyện vỡ lở, cô đã bị Nhan phụ nghiêm khắc khiển trách, còn Nhan Thế Lương thì tỏ rõ thái độ thất vọng. Trông cô ta tiều tụy rõ rệt – mắt thâm quầng, thần sắc suy sụp. Mỗi lần nhìn Nhan Bạch, trong mắt cô ta lại lóe lên tia oán hận, nhưng nhanh chóng che giấu đi.
Nếu không phải vì Nhan Bạch, làm sao cô ta có thể rơi vào tình cảnh này?
Nghe theo lời của Nhan phụ, Nhan Thế Lương và Nhan Bạch tiến gần đến bàn ăn. Sau một câu chào lễ phép từ phía Nhan Bạch, Nhan phụ lộ rõ vẻ hài lòng, nét mặt tươi cười.
Bữa sáng diễn ra yên lặng. Nhan Bạch dùng bữa một cách thanh nhã, không để lộ bất kỳ biểu hiện nào đáng ngờ. Nhưng Nhan Thế Lương lại chẳng hề động đũa, chỉ chăm chú nhìn em gái mình ăn uống, ánh mắt đầy ngưng trọng, như đang suy nghĩ điều gì sâu xa.
Phiêu Vũ Miên Miên
Khi bữa ăn kết thúc, Nhan Bạch lấy khăn giấy lau sạch vết mứt còn sót lại trên tay, giọng nói ngọt ngào vang lên:
“Anh trai, chúng ta đi thôi…”
Chỉ cần một câu nói ngắn gọn, cũng đủ khiến tim Nhan Thế Lương khẽ rung động. Anh gật đầu, đứng dậy, rồi lặng lẽ lái xe đưa Nhan Bạch tới trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn lại Nhan Ngọc Kiều, từ sau sự việc ngày hôm qua, cái mặt nạ “chị gái hiền hậu” đã bị bóc trần hoàn toàn. Từ Nhan phụ cho đến Nhan Thế Lương đều đối xử với cô lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Trong vài ngày liên tiếp sau đó, mỗi sáng sớm, Nhan Thế Lương đều đích thân đưa Nhan Bạch đến trường. Còn Nhan Ngọc Kiều, vì sợ gây thêm phiền toái, nên trở nên vô cùng im lặng, không dám manh động. Trong khoảng thời gian này, Nhan Bạch cũng dần thân thiết hơn với Quý Như Ngọc, hai người tuy chưa quá gần gũi, nhưng ít nhiều đã bắt đầu hiểu nhau hơn.
Buổi sáng luôn có Nhan Thế Lương đưa đi, nhưng buổi chiều về nhà lại là lúc Nhan Bạch tự mình đi bộ ra bến xe buýt. Mỗi lần như vậy, trời đã bắt đầu chuyển tối, đường phố nhuốm màu ánh đèn vàng nhạt.
Hôm nay cũng vậy. Nhan Bạch chậm rãi đi qua một con hẻm nhỏ dẫn đến bến xe. Cô cúi đầu, bước đi chậm rãi, tiếng giày da đen gõ nhẹ xuống nền bê tông tạo thành âm thanh thanh thúy. Vẻ ngoài trông có vẻ lơ đãng, như thể không ý thức được mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
Khi bước tới góc rẽ, Cấm Bạch khẽ cong môi, bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt.
Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn bước vào con hẻm, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Ông ta liếc trái liếc phải, tay cầm chiếc máy ảnh, miệng lẩm bẩm:
“Lạ thật… sao lại mất dấu rồi?”
Tiếng bước chân vang lên phía sau, nhẹ nhàng mà đều đặn. Người đàn ông chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Nhan Bạch đứng ngay bên cạnh mình. Trên gương mặt trẻ thơ là nụ cười ngọt ngào, đôi mắt chớp liên hồi, giọng nói trong trẻo cất lên:
“Chú ơi, chú đang tìm cháu sao? Cháu ở đây này…”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ ấy, nếu không nhìn kỹ, người ta dễ dàng bị đánh lừa rằng đây chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua con d.a.o sắc lạnh đang áp sát vào cổ ông ta – nơi mạch m.á.u chính đang đập nhẹ.
Người đàn ông theo dõi Nhan Bạch cả ngày nay lập tức căng thẳng, toàn thân cứng đờ. Ông ta không dám cử động, bởi vì hắn biết – chỉ cần một hành động nhỏ nhất, cô gái trước mặt sẽ không chút do dự đ.â.m mạnh con d.a.o vào cổ ông, mang theo nụ cười thuần khiết ấy.