Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 28



Ở giữa lớp 7/3, có một học sinh nam ngồi với dáng vẻ như người nắm giữ vị trí trung tâm. Cậu khoảng mười bốn tuổi, mặc chiếc áo sơ mi đơn giản màu trắng, ngũ quan thanh tú, đôi mắt hẹp dài toát lên vẻ lạnh lùng thường ngày. Nhưng hôm nay, ánh mắt ấy không còn chút bình tĩnh nào, thay vào đó là sự kích động rõ rệt. Môi mím chặt, vành tai đỏ ửng, cậu chăm chú nhìn Cấm Bạch như thể muốn đốt cháy một lỗ trên người cô bằng ánh mắt của mình.

Trái tim Quý Như Ngọc đang rung động mãnh liệt. Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại cô – thiên thần nhỏ xuất hiện trong bóng tối u ám ngày đó, người đã cứu cậu khỏi địa ngục tăm tối của ổ buôn người. Ký ức về khoảnh khắc ấy vẫn còn nguyên vẹn trong đầu cậu như mới xảy ra hôm qua.

Hình ảnh cô gái mặc váy trắng mỏng manh, chân trần bước đi, vai tựa lên một đóa hoa nhuốm máu, thân hình gầy guộc nhưng kiên cường, khuôn mặt tái nhợt mà vẫn rực rỡ đến mức khiến trái tim cậu ngừng đập – từ giây phút ấy, cậu đã hứa sẽ tìm được cô.

Và giờ đây, cô lại xuất hiện trước mặt cậu. Trong lúc này, cậu gần như quên mất mình đang ở đâu, chỉ muốn lao tới ôm lấy cô cho bằng được.

Những người xung quanh cũng cảm thấy lạ lẫm khi thấy Quý Như Ngọc – người vốn luôn lạnh lùng và khó gần – lại có biểu hiện xúc động như vậy, nhưng chẳng ai hiểu lý do.

Cấm Bạch liếc nhìn gương mặt Quý Như Ngọc, thoáng dừng lại một chút, rồi thu ánh mắt về. Trong những người cô từng gặp sau khi trọng sinh, không có người này. Cô không nhớ mình từng quen biết cậu ta.

Quay sang giáo viên chủ nhiệm, cô lễ phép hỏi:

“Thưa thầy, em nên ngồi ở đâu ạ?”

Thầy giáo liếc qua lớp học, nơi phần lớn học sinh đã ngồi lung tung chỗ nào cũng được. Trên mặt anh thoáng hiện vẻ suy nghĩ, định chỉ vào một chỗ trống cuối lớp thì bất ngờ…

“Thưa thầy, bạn Nhan Bạch có thể ngồi chỗ của em.” Quý Như Ngọc lập tức xen lời, không chần chừ đẩy người bạn đang ngồi cạnh mình xuống chỗ trống góc cuối phòng.

Người bị dời chỗ đầy oán trách liếc Quý Như Ngọc một cái, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Vậy… Nhan Bạch, em ngồi chỗ bên cạnh Quý Như Ngọc đi.” Thầy giáo khẽ ngạc nhiên, nhưng không nói gì thêm, chỉ tay về phía bàn Quý Như Ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cấm Bạch không khách sáo, đeo cặp sách lên vai, đi đến chỗ ngồi được chỉ định, nhẹ nhàng đặt cặp vào ngăn bàn, rồi đưa tay ra bắt chuyện với bạn mới.

“Chào bạn, mình là Nhan Bạch, bạn cùng bàn mới của cậu.”

Giọng nói dịu dàng, nụ cười tươi sáng, khiến Quý Như Ngọc không khỏi ngẩn người. Cậu vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, cảm nhận sự mềm mại, lạnh lẽo truyền qua lòng bàn tay, khiến cậu hơi thất thần. Tuy nhiên, Cấm Bạch rút tay khá nhanh, để lại một cảm giác tiếc nuối trong lòng Quý Như Ngọc.

“Nhan Bạch…” Cậu khẽ gọi tên cô, ánh mắt chăm chú theo đường nét nghiêng của gương mặt cô, giọng nói nhỏ dần khi cất tiếng hỏi. “Cậu… còn nhớ mình không?”

Cô chớp mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc – rõ ràng là không nhớ.

Quý Như Ngọc thở nhẹ, rồi tiếp tục thì thầm bên tai cô:

“Tối hôm đó… tầng hầm… ổ buôn người…”

Ánh mắt Cấm Bạch chợt lóe lên, nét mặt thoáng biến sắc. Lại một người nữa phát hiện ra cô sao?

Đôi môi hồng của cô khẽ cử động, l.i.ế.m nhẹ qua đôi môi tái nhợt, mang theo một vẻ gợi cảm kỳ lạ. Nụ cười yếu ớt nở trên môi, cô đưa tay đặt trước miệng, làm một động tác rất rõ ràng.

“Suỵt…”

Một âm thanh nhỏ, nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng chứa đựng cả cảnh báo lẫn mê hoặc.

Suỵt...

đừng nói ra nhé, nếu không, tôi sẽ g.i.ế.c anh đấy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com