Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 26



Nhan Ngọc Kiều ngồi im lặng trên bàn ăn, trong lòng tràn đầy bất an. Cô ta nhớ lại những ngày tháng đã qua – từng phải kiên nhẫn chờ đợi mẹ của Nhan Bạch qua đời, sau đó mới cùng mẹ mình bước chân vào nhà họ Nhan. Để đạt được vị trí như hiện tại, cô và mẹ đã không tiếc công sức hạ thấp hình tượng của Nhan Bạch, khiến cô trở thành đứa trẻ bị ghét bỏ, dần thu mình lại, sống biệt lập, hướng nội, không ai thân thiết.

Còn bản thân cô thì ngược lại – luôn tỏ ra ngoan hiền, khéo léo lấy lòng mọi người trong gia đình, khiến ai cũng yêu quý. Mọi chuyện tưởng chừng hoàn hảo, nhưng giờ đây, sự thay đổi bất ngờ của Nhan Bạch khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm đang cận kề. Dường như Nhan Bạch đang từng bước giành lại những gì đã mất – thứ mà cô ta từng cướp đi.

Lần đầu tiên, Nhan Ngọc Kiều không thể giữ được vẻ dịu dàng thường ngày, cô ta đứng dậy, vội vàng rời khỏi bàn ăn. Cấm Bạch vẫn ngồi yên một chỗ, ánh mắt thu lại sau lưng cô ta, nét mặt bình tĩnh, không giận dữ, không biểu lộ cảm xúc nào rõ rệt. Sau khi dùng xong bữa sáng, cô cũng từ tốn đứng lên, lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.

Nhan Thế Lương chứng kiến thái độ kỳ lạ của Nhan Ngọc Kiều, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Ngọc Kiều vốn là người hiểu chuyện, lễ phép, chưa từng có hành vi thiếu kiềm chế như vậy. Chuyện gì đã xảy ra?

Không lâu sau, Nhan Thế Lương lái xe đưa hai cô em gái đến trường. Nhan Ngọc Kiều ngồi ghế phụ, vừa nói chuyện vừa cười đùa với anh trai, còn Cấm Bạch thì tự giác chọn chỗ ở hàng ghế sau, đặt cặp sách gọn gàng bên cạnh, dựa người vào cửa sổ, đôi mắt lim dim nhìn cảnh vật ngoài trời vụt qua nhanh chóng.

Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên nơi khóe môi, dường như tâm trạng rất tốt, ánh mắt dịu dàng như nước hồ thu.

“Một… hai… ba… bốn…” Giọng cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, tiếp tục đếm những điều chỉ mình biết. Khi đếm xong, nụ cười càng thêm sâu: “Các người hãy sống thật tốt trước khi tôi tìm thấy các người nhé…”

Xe dừng lại trước cổng trường.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Đã đến rồi.” Nhan Thế Lương thông báo, quay đầu về phía sau, bắt gặp hình ảnh Cấm Bạch đang mỉm cười dưới nắng sớm, gương mặt nhuốm màu ánh kim dịu nhẹ, như một tín đồ đang sùng kính chào đón ánh sáng ban mai. Anh chợt ngẩn người.

“Cảm ơn anh trai.” Cấm Bạch nhẹ nhàng đáp lời, sau đó mở cửa, đeo cặp lên vai, bước xuống xe, tiến về phía cổng trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhan Thế Lương vẫn còn đang nhìn theo bóng lưng cô khuất dần.

Nhà họ Nhan là dòng dõi quyền thế ở Kinh thành, gia thế hiển hách, vì vậy trường học mà cô theo học tất nhiên cũng không phải dạng vừa. Trường X danh giá, nổi tiếng khắp thành phố, sở hữu nền tảng vững chắc, không ai dám đụng đến. Tiêu chuẩn tuyển sinh vô cùng khắt khe, đa phần học sinh ở đây đều mang thân phận cao quý, gia đình quyền lực.

Trong trường tồn tại sự phân tầng rõ rệt giữa học sinh ưu tú và học sinh yếu kém, cũng như sự phân chia lớp học theo năng lực.

Nhan Bạch năm nay mười ba tuổi, nghỉ đông vừa kết thúc nên chính thức bước vào học kỳ hai lớp 7. Vì tính cách hướng nội, ít giao tiếp và thành tích kém, cô bị xếp vào lớp 7/3 – lớp hỗn loạn nhất khối, nơi tập trung toàn những học sinh cá biệt, khó bảo. Không những thế, Nhan Ngọc Kiều nhiều lần cố ý hoặc vô tình truyền bá những tin đồn xấu về Nhan Bạch trong trường, khiến nhiều người mang ấn tượng tiêu cực với cô. Trong lớp 7/3, cô thường xuyên bị bắt nạt, trêu chọc.

Nhan Ngọc Kiều hơn Nhan Bạch một tuổi, học lực xuất sắc, được phân vào lớp 7/2 – lớp học dành cho học sinh khá giỏi, được thầy cô ưu ái. Sự đối lập giữa hai chị em rõ rệt đến mức khiến người khác phải so sánh.

Bây giờ, Cấm Bạch đang trên đường tới lớp 7/3 để làm thủ tục nhập học.

“Xin lỗi, bạn có thể chỉ giúp tôi đường đến lớp 7/3 không?” Cấm Bạch dừng lại một học sinh ngẫu nhiên để hỏi.

Người bị hỏi giật mình, ngắm nhìn cô gái đầy sức sống trước mặt, sau đó mới kịp phản ứng, nghe xong liền lộ vẻ đồng cảm. Một cô gái dễ thương như vậy lại rơi vào lớp 7/3? Chỉ sợ sẽ bị đám học sinh cá biệt ở đó chơi cho te tua.

“Lớp 7/3 ở hướng kia.” Cậu học sinh đưa tay chỉ.

Sau đó, cậu ta lắc đầu tiếc nuối nhìn theo bóng dáng Cấm Bạch. Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại bị xếp vào lớp 7/3 cơ chứ?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com