Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 21



Không gian trong căn phòng như bị nén lại, không khí ngột ngạt đến mức dường như không ai dám thở mạnh.

Trương Chính Lương nằm trên giường bệnh, đôi mắt trợn ngược, miệng cười điên cuồng, bất chấp những vết thương đang rỉ m.á.u trên người. Hắn ta liên tục lặp đi lặp lại một câu nói khiến tất cả những người xung quanh rùng mình:

"Ha ha ha... cô ấy sẽ quay lại thôi! Cô ấy sẽ tìm các người!"

Giọng nói đầy ma mị và ám ảnh đó vang lên không ngừng, như thể mang theo một lời nguyền rủa.

Mặt Cấm phụ tái mét, còn Cấm Nguyệt cũng không khá hơn. Khi nghe Trương Chính Lương nói những lời này, cô bỗng nhớ đến lời em gái của Nhan Thế Lương – Nhan Bạch – đã nói vào buổi sáng hôm đó. Miệng cô khẽ nhếch nhưng không phát ra tiếng, tay không tự chủ ôm lấy ngực, như muốn trấn an trái tim đang đập loạn nhịp.

Cô vốn chẳng tin vào chuyện ma quỷ, nhưng sự trùng hợp này quả thật quá đáng sợ...

Cẩn thận từng bước tiến lại gần giường bệnh, Cấm Nguyệt nhìn vào gương mặt méo mó của Trương Chính Lương, cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi:

"Bác sĩ Trương, ông ổn chứ? Tôi là Cấm Nguyệt đây, người nhà họ Cấm, ông có nhớ tôi không?"

Chưa kịp chờ phản ứng, Trương Chính Lương bỗng chốc vùng dậy như bị điện giật, hai mắt đỏ ngầu, há hốc mồm rồi gào thét câu nói quen thuộc:

"Cô ấy sẽ trở về! Sẽ tìm các người! Cô ấy sẽ tìm các người!!!"

"RẦM!" Một tiếng động lớn vang lên khi Cấm Nguyệt hoảng hốt lùi lại phía sau, tay vô tình làm đổ chiếc lọ hoa đặt trên tủ đầu giường.

"Nguyệt Nguyệt, đừng sợ... Chúng ta ra ngoài trước." Cấm phụ vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, đỡ cô rời khỏi phòng. Dù cánh cửa đã được đóng lại, tiếng la hét điên loạn của Trương Chính Lương vẫn len lỏi theo gió, văng vẳng đâu đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi hai cha con vừa bước ra, sắc mặt Cấm phụ lập tức nghiêm trọng. Ông quay sang Cục trưởng Trịnh, giọng trầm hẳn xuống:

"Việc này không phải chuyện nhỏ đâu, sao bác sĩ Trương lại biến thành như vậy? Trông ông ta giống như bị cái gì đó ám ảnh vậy."

Cục trưởng Trịnh gật đầu, vẻ mặt không kém phần nghiêm túc. Ông đưa tay ra hiệu mời hai người vào phòng giám sát, chỉ vào màn hình đang hiển thị một cảnh tượng kỳ lạ.

Trên màn hình hiện lên một căn phòng nhỏ, bên trong có song sắt ngăn cách. Hai cô gái ngồi lặng thinh ở bên trong, người mặc áo khoác rộng thùng thình che kín từ đầu đến chân, nhưng phần cổ lộ rõ những vết tích dữ tợn, như từng bị vật gì cột chặt trong thời gian dài.

Bên ngoài, hai viên cảnh sát đang ngồi đối diện. Một người cầm bút ghi chép chăm chú, người kia thì cau có hỏi han, nhưng xem ra vẫn chưa thu được thông tin hữu ích nào.

Cấm phụ nhíu mày, khó hiểu:

"Cục trưởng Trịnh, tại sao ông lại cho chúng tôi xem đoạn này?"

Trịnh thở dài, chậm rãi đáp:

Phiêu Vũ Miên Miên

"Đây chính là manh mối liên quan đến Trương Chính Lương. Khi nhận được tin báo, cảnh sát lập tức đến nhà hắn. Tại hiện trường, chúng tôi thấy hai cô gái này đang cầm d.a.o giải phẫu đ.â.m Trương Chính Lương."

Cấm phụ thoáng giãn nét mặt:

"Vậy thì có nghĩa là..."

"Không phải đâu," Cục trưởng Trịnh ngắt lời, "Tôi nói rõ để ông hiểu. Vụ việc này gây hậu quả nghiêm trọng. Ban đầu, Trương Chính Lương dụ dỗ hai cô gái này, giam cầm họ trong thời gian dài, tước đoạt quyền tự do, thậm chí thực hiện hành vi dâm ô và gây tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, dù lúc đó chúng tôi thấy hai cô gái này đang cầm dao, nhưng thủ phạm thật sự khiến Trương Chính Lương bị thương và phát điên lại là một người khác."

"Một người khác?" Cấm Nguyệt không thể kiềm chế sự ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com