Cảm giác sợ hãi như từng đợt sóng ngầm dâng lên, khiến những người xem phát sóng trực tiếp không khỏi rụt cổ. Một số thậm chí đã vội vàng rời phòng vì không chịu nổi cảm giác ghê rợn lan tỏa từ màn hình.
Trong căn phòng tối tăm, Cấm Bạch vẫn đứng bất động, ánh mắt bình thản nhìn Trương Chính Lương — bác sĩ từng mổ tim cô khi còn ở bệnh viện tâm thần. Nụ cười dịu dàng chưa hề tắt trên môi, nhưng nụ cười ấy giờ đây lại mang theo vẻ lạnh lẽo đến mức khiến người ta mất ngủ cả tuần.
“Bác sĩ Trương nói đúng,” Cấm Bạch cất giọng trong trẻo, “Oan có đầu, nợ có chủ.”
Trương Chính Lương run rẩy toàn thân, m.á.u me be bét khắp người, đôi mắt trợn ngược đầy kinh hoàng. Hắn lắp bắp, nước miếng lẫn m.á.u trào ra:
“Không… mày không thể sống sót được...”
“Mày c.h.ế.t rồi! Tao thấy mày c.h.ế.t rồi mà!”
“Đừng tìm tao… đừng tìm tao…”
Cấm Bạch khẽ ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay đeo găng nhuốm m.á.u đặt nhẹ lên đỉnh đầu của Trương Chính Lương, giọng điệu dịu dàng như đang ru em:
“Suỵt… phải ngoan nào, đừng giãy giụa nữa. Nếu không nghe lời, anh sẽ bị phạt đấy…”
Nụ cười trên môi cô rạng rỡ, đôi mắt đen láy long lanh như sao rơi, trong trẻo và thuần khiết, như thể cô là thiên thần nhỏ mới vừa bước ra từ tranh vẽ. Nhưng với Trương Chính Lương lúc này, cô chính là ác quỷ đội lốt thiên thần.
“Bác sĩ Trương à, diễn sâu quá đấy. Giả điên cũng giỏi thật đó.”
Người đàn ông trung niên không dám thở mạnh, cơ thể cứng đờ, chỉ biết trân trân nhìn gương mặt khả ái ấy. Trong ánh mắt Cấm Bạch là sự thưởng thức, như một nghệ sĩ đang chiêm ngưỡng tác phẩm của mình trước khi bắt đầu phần cao trào.
“Tiếp theo, lớp học giải phẫu nhỏ của chúng ta tiếp tục nhé~”
Cô nâng con d.a.o mổ lên, chậm rãi đưa vào cánh tay Trương Chính Lương, từng nhát cắt sắc gọn như được tính toán kỹ lưỡng. Không gây tử vong ngay, mà để nạn nhân tỉnh táo trải qua từng khoảnh khắc đau đớn đến tận xương tủy.
Da thịt bóc ra, lộ rõ gân m.á.u và xương trắng phau. Máu tươi không ngừng tuôn ra, làm ướt nền nhà. Cấm Bạch vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc, giọng nói đều đặn như đang giảng bài trong lớp học y khoa.
“Cơ thể người có tổng cộng 206 xương.”
Cô chỉ mũi d.a.o vào nửa dưới cánh tay của Trương Chính Lương, nơi da thịt đã bị bóc sạch, lộ rõ cấu trúc xương bên trong:
“Đây là xương trụ, đây là xương quay. Bên trong là xương trụ, bên ngoài là xương quay nhé.”
Chuyển sang phần đùi, cô tiếp tục giảng bài như một giáo sư tận tâm:
“Đây là xương đùi…”
Rồi đến đầu gối:
“Đây là xương bánh chè…”
Và cuối cùng là cẳng chân:
“Đây là xương chày và xương mác. Nhớ kỹ đi, bên trong là xương chày, bên ngoài là xương mác nhé~”
Thái độ giảng dạy của cô vô cùng chuyên chú, mỗi câu nói đều rõ ràng, dễ hiểu, như thể đang truyền đạt kiến thức quý giá cho học sinh yêu dấu. Trong khi đó, Trương Chính Lương đã hoàn toàn suy sụp, cơ thể co giật không kiểm soát, hô hấp yếu dần, như một cái xác sống đang bị xé vụn từng mảng thịt.
Phòng chat trực tiếp trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết:
Ôi Chúa ơi, tôi nhớ hết rồi, nhưng tại sao lại nhớ theo cách này chứ trời ơi!!!
QAQ Tôi muốn thoát ra nhưng không được… Càng sợ càng không thể rời đi…
Đây là buổi học giải phẫu hay là hành hạ người vậy trời?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người phát sóng là thiên thần hay ác quỷ vậy?? Sao vừa đáng sợ vừa đáng yêu thế kia???
Tôi không tin nổi, đây là phòng phát sóng tội phạm thật sự à???
Tui đang run tay luôn đây, nhưng lại nghe từng lời giảng của cô ấy rất chăm chú…
Phải báo cảnh sát thôi!! Nhưng máy thông minh không định vị được chỗ này…
Tôi nghĩ tôi đã yêu rồi… dù rõ ràng cô ấy đang g.i.ế.c người…
Khối cầu bạc 144 rung lắc không ngừng giữa không trung, không tài nào hiểu nổi tình hình hiện tại.
Ký chủ nhà nó thật sự là một kẻ biến thái cấp độ SSS!
Sau khi hoàn thành “bài giảng”, Cấm Bạch ném con d.a.o mổ xuống sàn, tiếng va chạm vang lên khô khốc. Cô đứng dậy, ánh mắt chuyển sang hai cô gái trẻ đang bị xiềng xích trói chặt, trên người đầy vết thương, ánh mắt đờ đẫn, như thể đã mất đi hy vọng sống.
Lúc này, nụ cười thường lệ trên môi Cấm Bạch biến mất. Thay vào đó là một biểu cảm khác — dịu dàng, nhưng thoáng qua, rồi trở lại vẻ thờ ơ vốn có.
“Anh ta nói đúng, oan có đầu, nợ có chủ. Tôi sẽ thả các cậu ra.”
Giọng nói của cô không còn vẻ ngọt ngào, mà mang theo chút gì đó xa xôi, như thể ký ức cũ ùa về.
144 lặng lẽ lơ lửng phía sau, dõi theo bóng lưng Cấm Bạch. Nó cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong ánh mắt cô lúc nãy — thứ cảm xúc mơ hồ, khó gọi tên.
Có lẽ… trong lòng ký chủ vẫn còn điều gì đó thuộc về ánh sáng?
Nhưng hệ thống không thể phân tích được, cũng không thể quét ra kết quả rõ ràng. Vì trái tim con người — dù có là từ tương lai đi chăng nữa — cũng không thể đọc được hoàn toàn.
Cấm Bạch rút chìa khóa từ túi áo, tiến lại gần hai cô gái, mở khóa xiềng sắt. Họ không phản ứng, như thể không tin rằng mình sắp được cứu.
Cô cúi xuống, nhẹ giọng:
“Đi đi… đừng quay lại nơi này lần nữa.”
Hai cô gái run rẩy đứng dậy, liếc nhìn Trương Chính Lương đang nằm bất động trên sàn, rồi lại nhìn Cấm Bạch. Ánh mắt họ đầy phức tạp — vừa sợ hãi, vừa biết ơn.
Cửa mở ra, gió đêm lùa vào, ánh đèn đường le lói chiếu vào trong phòng. Cấm Bạch đứng yên một hồi, rồi quay lại nhìn Trương Chính Lương, nở nụ cười mê hoặc:
“Bài học hôm nay đã xong rồi… nhưng kỳ thực, tôi còn rất nhiều điều muốn dạy anh lắm…”
Cô cúi xuống, áp tai vào n.g.ự.c hắn, lắng nghe nhịp tim đập yếu ớt, rồi thì thầm:
“Anh còn sống… thật tốt quá.”
Phiêu Vũ Miên Miên
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa tắt.
Và khán giả vẫn đang chờ đợi — chờ đợi giây phút kết thúc của Trương Chính Lương, cũng như chờ đợi Cấm Bạch tiếp tục viết nên chương mới trong bản án trả thù của mình.
Còn Cấm Bạch, cô chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như vì sao, giọng nói êm ái như gió đêm:
“Tạm biệt các em học sinh đáng yêu của cô. Buổi học hôm nay xin được khép lại tại đây.”
Nụ cười ấy, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.