Âu Dương Hạ Nguyệt vừa lo vừa giận, cô nàng kia vậy mà rơm rớm nước mắt, nàng ta có thể nói rất thông minh, biết hai người ngồi ở đây thì Xuân Đức không lay chuyển được, muốn dễ sống chỉ có cầu Tịnh Vân mà thôi. Mặc dù nàng cũng không nhớ Tịnh Vân là ai, nhưng hắn gọi nàng là tiểu sư thúc thì hẳn có liên quan gì đó.
Dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tịnh Vân, vốn đang định cầu cứu hắn, nhưng mà vào lúc này nàng lại bị Xuân Đức quát cho:
“Nhìn thẳng vào ta, ngươi đang nhìn đi đâu đó? Có phải lại muốn dùng thủ đoạn gì đó phải không? Ta cảnh cáo còn như vậy nữa thì từ nay về sau ngươi cũng không cần nói gì nữa.”