Đời một người nhiều mệt mỏi, càng ở địa vị cao thì càng mệt mỏi, càng có nhiều thứ lại càng sợ mất đi. Chúng khi đôi khi thật buồn cười, lúc không có được thì mong mỏi, ước chỉ muốn một lần được sở hữu nhưng tới khi đã sở hữu thì mới nhận ra thứ mà bản thân ngày nhớ đêm mong đó thực ra cũng không có bao nhiêu quan trọng.
Nhiều lúc Xuân Đức tự hỏi bản thân đã tạo nên tội nghiệt gì mà đến bây giờ phải gánh vác trách nhiệm lớn như vậy. Hắn không được tính là một người tốt nhưng ít ra không phải người xấu. Vậy mà ông trời đầy đọa hắn phải khổ thế này đây.