Sau một hồi suy nghĩ, Xuân Đức cảm thấy làm người xấu vẫn dễ dàng hơn là làm người tốt, vì vậy hắn lúc này nở một nụ cười mười phần tà ác. Một tay nâng cằm của Lý Nhìn, ánh mắt nhìn thẳng nàng ta, Xuân Đức cười nói:
“Suy nghĩ kỹ chưa? Ta không phải là người tốt, càng không phải là đại anh hùng, đại hào kiệt, hay đại sư cứu khổ cứu nạn, ta là một người xấu, vì vậy nếu ngươi đã đáp ứng về sau làm nô bộc của ta mà dám nuốt lời thì sẽ c·hết rất thảm đấy.”
Lý Nhiên bị ánh mắt của Xuân Đức làm cho sợ hãi, có điều nàng ta lúc này vẫn kiên quyết gật đầu nói: