Thời gian tiếp theo Xuân Đức chỉ lặng yên ngồi ở trên lưng của Sói Mập, nhẹ ôm Thiên Tuyết đang nằm nghỉ trong lòng, ánh mắt bình thản quan sát phiến chiến trường đẫm máu. Đối với Xuân Đức hiện tại mà nói, c·ái c·hết là một thứ gì đó quá đỗi bình thường, nên nhìn thấy cảnh người ta c·hết đi hắn có cảm giác rất khác xưa.
Khi xưa mới đầu hắn có cảm giác rất sợ hãi mỗi khi g·iết người, về sau khi đã g·iết được rất nhiều người thì hắn lại thích vị tanh của máu, nhưng sau này thì hắn lại cảm thấy chán với sự g·iết chóc, cho đến hiện tại thì hắn thực sự muốn chấm dứt nó.