Lần này đi tới lại có một nhóm người, có điều những kẻ kia nét mặt h·ình s·ự, giống như là đã phát hiện ra chuyện gì đó không đúng.
Xuân Đức mỉm cười thật tươi, hắn lúc này nhẹ đóng cửa phòng giam lại, sau đó tiếp tục ở bên trong trị thương cho hai người khác. Nói tới cũng tiện, chẳng hiểu đám vu tộc kia suy nghĩ kiểu gì mà làm cái phòng giam kín bưng, không có cửa sổ để quan sát từ bên ngoài.
Nếu như là bình thường cũng ổn thôi, vì có thể vận dụng hồn niệm để quan sát, với bình thường người vào đây ai có thể giãy thoát khỏi đồng xiềng xích kia chứ, có điều bây giờ thì khác. Gặp phải Xuân Đức, hắn chỉ cần bóp méo một chút hồn niệm của đám kia liền xong, khiến cho bọn hắn không biết sự tình chân thật đang phát sinh bên trong.