Một đêm hôm đó Xuân Đức cơ bản chỉ thức để vỗ về Tiểu Thất cùng nghe cô nàng kể ra những nỗi niềm trong lòng, thực sự mà nói con gái có nhiều thứ rất kỳ quái, Xuân Đức cũng không hiểu sao nó lại thành ra như vậy nữa. Buồn về những cái không đáng để buồn, lo lắng về những thứ không thể xảy ra.
Giống như Tiểu Thất lo lắng bản thân không giúp ích được gì, sẽ bị hắn xa lánh, còn nghĩ rằng hắn sẽ bỏ rơi. Thề có phật tổ trên cao, Xuân Đức từ nhỏ đến giờ còn chưa từng xuất hiện ý niệm đó lần nào trong đầu chứ đừng nói là sẽ làm vậy.
Có điều hắn cũng không phải là Tiểu Thất, nên hắn cũng không biết cảm xúc trong lòng Tiểu Thất ra sao, có lẽ trong lúc vô tình hắn làm Tiểu Thất tổn thương cũng nên. Những mà hắn cũng chẳng thể làm gì khác ngoài nói hai tiếng ‘xin lỗi’.