Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên này của Vũ Y thì Xuân Đức không khỏi mỉm cười, hắn lúc này thả chân xuống ghế sau đó ra hiệu cho Vũ Y lại đây ngồi cùng hắn. Vũ Y vốn đang chăm chú nhìn thân thể trước kia của mình, nhưng thấy Xuân Đức mỉm cười ra hiệu thì lập tức đi qua ngồi lên đùi hắn.
Ôm lấy vòng eo của Vũ Y, Xuân Đức nói:
“Huynh biết muội đang có ý tưởng gì nhưng tạm thời chưa được đâu, vì chưa rõ trong này còn có cạm bẫy cấp cao nào đó ẩn giấu không. Với nó cũng tổn hại quá nhiều rồi, cần phải có một thời gian tu bổ nữa nên tạm thời không thể vận dụng được đâu.”