Mới ban đầu mọi người nghe Xuân Đức với giọng điệu đầy vẻ đắc bất đắc dĩ thì có chút gì đó đồng cảm, nhưng lòng đồng cảm đó lúc này thoáng cái đã tan thành mây khói. Bọn họ nhận thấy Xuân Đức quả thực quá mức giả dối, mà người bạn của hắn cũng xảo trá không kém. Hai người kia kẻ tung người hứng, một người làm bộ đáng thương bất đắc dĩ, một người thì khẳng khái đứng ra nhận kẹo.
Biết được ý đồ xấu xa của hai người này thì sáu người khác chỉ thiếu chửi tục nữa mà thôi. Đúng là vừa nhìn liền đã không giống người tốt, nhìn lâu thì xác định chắc chắn bọn họ là người xấu.
Lấy ra tài nguyên hai trăm năm của một siêu cấp đại thế lực thể đánh cược một lần, cái này đừng nói là cá nhân, có dù là đại thế lực cũng không dám. Cũng không phải người nào cũng giàu tới chảy mỡ giống Tịnh Vân cùng Xuân Đức.