Xuân Đức lúc này cũng cảm nhận được có người muốn từ bên ngoài đánh phá không gian tiến vào thế giới bên trong nơi này, tuy nhiên Xuân Đức cũng không có hoảng loạn, hắn chỉ nhẹ nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng. Hắn nói:
“Cùng lắm là dẫn nổ cả thế giới này mà thôi, chúng ta có Không Gian Vong Linh cơ bản không cần sợ. Với lần này dù có thu hoạch được một tòa chiến thành cũng đã là có thu hoạch lớn rồi, không cần phải xoắn xuýt làm gì.”
Nghe được lời này của Xuân Đức thì Tịnh Vân không khỏi âm thầm bội phục hắn, đến thời điểm như thế này mà hắn vẫn có thể bình tĩnh được. Đã vậy hắn nói không cần liền không cần, muốn hủy cả thế giới này. Phải biết thứ giá trị nhất của thế giới này không phải chiến thành mà là trận pháp ẩn nấp, gia cố, cùng không gian cấu tạo nên thế giới nơi đây. Cho dù là đại tộc giống Bách Gia nếu như bị hủy đi một nơi như thế này cũng cảm thấy đau lòng.