Lời còn chưa dứt thì Mộng Vân liền đã muốn đứng dậy rời đi, có điều nàng còn chưa đi thì Xuân Đức đã giữ tay nàng lại rồi nói:
“Ta ổn mà, không sao đâu. Theo thói quen kêu chút thôi.”
Mộng Vân bị hắn giữ lại thì cũng không có đi nữa, lúc này lại ngồi lại giường sau đó nhẹ nhàng đặt đầu của hắn lên trên đùi của bản thân. Nhìn Xuân Đức vẻ mặt đang nhăn nhó như khỉ ăn ớt thì Mộng Vân hỏi: