Thiếu nữ kia mới đầu còn trừng mắt Xuân Đức, nhưng không hiểu như thế nào mà trừng được mấy giây thì lại ngượng ngùng quay mặt đi. Để rồi Xuân Đức đưa tay muốn kéo thiếu nữ kia lên nhưng nàng ta lại không thấy. Thấy vậy Xuân Đức cũng cảm thấy kỳ quái, hắn nói:
“Thôi đứng lên nào, đừng ăn vạ nữa, chỉ đụng nhẹ một chút thôi mà. Người khác đang nhìn kìa.”
Thiếu nữ kia nghe vậy thì nhìn hắn một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Xuân Đức. Xuân Đức mỉm cười kéo cô nàng kia lên, sau đó theo thói quen xoa đầu khẽ nói: