Tuy cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng Thanh Thanh suy nghĩ mãi mà vẫn không ra, nên sau một hồi suy nghĩ thì nàng bỏ qua. Có điều lúc này nàng lại khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó mắng:
“Tiểu quỷ c·hết tiệt, dám lợi dụng ta. Hừ hừ. Sau này không để cho tiểu quỷ ngươi ăn chút đau khổ lại tưởng bổn cô nương dễ ăn h·iếp.”
Tiếp đó Thanh Thanh phải cắn răng mà giúp Xuân Đức lau đi linh hồn ấn ý lưu lại trên ba kiện bảo vật. Dù việc này rất tốn công sức nhưng nàng lại không thể không lại, ai bảo khi trước nàng chót lỡ miệng nói việc này dễ như ăn bánh kia chứ.