Thuyền nhỏ dọc con sông Lưu Giang chậm rãi trôi đi, Xuân Đức đứng ở đầu thuyền trong mắt hiện lên suy nghĩ phức tạp, nhìn hoa sen hắn lại nhớ đến căn nhà nhỏ giữa hồ của mình, lại nhớ về mọi người. Đúng là đi đâu cũng không bằng nhà của mình, dù có cao sang quý phái nhưng là nhà người cũng không thể nào sánh bằng ổ chó nhà mình.
Nơi đây mặt dù đẹp nhưng hắn không cảm thấy hơi ấm, nơi đây mặc dù rất đông người nhưng hắn chỉ cảm thấy lạc lõng.
Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên tình cảm phức tạp thì Thu Hương nhẹ giọng hỏi: