Đêm đã khuya, trời sao không trăng, gió thổi lồng lộng. Trên con đường thanh vắng có hai bóng người sánh bước bên nhau mà đi, một người thì trầm tư suy nghĩ, một người thì hai tay ôm sau gáy vừa đi vừa huýt sáo bộ dạng rất là thích ý.
Tịnh Vân sau một hồi trầm tư thì nhìn qua Xuân Đức đang ở bên cạnh hỏi: