Rời đi không được bao xa Tịnh Vân bắt đầu gặp phải công kích đến từ đám hắc ám sinh linh, cũng không biết vì sao mà bọn nó lại đánh hơi được hắn dù hắn đã lẩn trốn rất kỹ. Giống như trên người hắn có thứ gì thu hút bọn hắn vậy.
Không sợ hãi, không nóng vội, không giận dữ. Tịnh Vân gương mặt như thiết bình tĩnh g·iết c·hết hết thảy hắc ám sinh linh dám t·ấn c·ông hắn, một đường tiến lên một đường chém g·iết. Mỗi bước đi của Tịnh Vân đều là đạp lên t·hi t·hể mà đi.