Đột nhiên ở trước người U Hồn hiện lên một tầng mây khói hư ảo sau đó biến hóa thành một nữ tử dung nhan tú lệ, nữ tử kia nhìn Tịnh Vân mỉm cười nụ cười này đẹp tới mức hắn cảm thấy hết thảy mọi thứ đều phai mờ chỉ còn lại một mình nụ cười này.
Nữ tử kia vừa cười vừa vươn ngọc thủ nhẹ đánh về phía lồng ngực của Tịnh Vân, Tịnh Vân lúc này vẫn như người say không biết cái gì. Đợi tới khi Tịnh Vân kịp hồi thần trở lại thì đã không kịp nữa rồi.